Dưới tán cây lớn, lá rụng mơ hồ, có một người đang ngồi đọc sách, cuốn sách không quá dầy vẻ ngoài cũng chẳng có gì đẹp đẽ.
Hắn đọc như không, mở ra rồi gấp vào, sờ chạm lên tấm bìa sách trân quý như bảo vật.
Hắn thở phào một cái, đừng lên toan rời đi.
Nhưng gốc cây to, che mất đường, vừa bước ra đã đụng phải người.
Vì bất ngờ mà cả hai người bọn họ đều ngã ra đất.
Hai tiếng bộp rơi xuống, cuốn sách trên tay hắn mất hút, trước mắt chỉ có một người đã ngã vào lòng hắn.
Hai người tròn mắt nhìn nhau.
Bấy giờ bọn họ mới nhìn kỹ được mặt của đối phương.
Tịch Nhiên thì hay rồi, ngã vào trong lòng Ngân Thương Duệ lại chẳng có ý định đứng dậy.
“Cậu làm gì ở đây.”
Tịch Nhiên vì đi quá nhanh mà không để ý đường, đụng phải ai không đụng lại trúng ngay kẻ bản thân muốn né nhất.
Cô bấy giờ mới ý thức được tình huống, nhanh chóng đứng dậy.
“Khụ, sao anh lại ở đây.”
“Chỗ này là địa bàn của tôi.”
Ở đây căn nhà đẹp nhất lớn nhất là để dành cho lão đại của chợ đen, cô nhìn lại mới thấy đây quả thực là căn biệt thự xa hoa nhất rồi.
Hơn nữa bên ngoài còn rất nhiều thủ vệ, hẳn là người của Ngân Thương Duệ…
“Haha, chắc nói tôi đi nhầm anh sẽ không tin đâu nhỉ.”
“Cậu…”
Ngân Thương Duệ định nói gì đó, cô lại cả gan chặn họng:
“Xin chào tạm biệt tôi đi đây.”
Ít ra trước khi nam chủ lên tiếng cô có thể chuồn trước.
Đến khi Tịch Nhiên chạy đi xa cũng một ông lão, Ngân Thương Duệ cũng không có ý định đuổi theo.
Anh chỉ không biết sao hai lần gặp mặt, người này đến cùng vì điều gì mà sợ anh đến thế, chạy đi cũng thật nhanh.
Ngay cả vừa rồi, anh cũng chỉ định hỏi tên thôi, chưa đến mức vừa mở miệng đã dọa người ta chạy bốn phương tám hướng như thế…
“Ngân gia, anh đang làm gì đấy.”
Hoắc Thuần Du tiến đến, tay giấu sau lưng, hơi nghiêng người trêu chọc.
Hai người này có quen biết nhau.
Nghe tiếng động, Ngân Thương Duệ nhanh chóng lật mặt, giọng điệu không chút khách khí:
“Đang đọc sách, không có gì thì cút đi.”
“Ồ, vậy sách đâu?”
“Đương nhiên là ở trong…”
Tay trái tay phải đều không có, Ngân Thương Duệ bấy giờ mới nhận ra cuốn sách mất rồi.
Anh không suy nghĩ nhiều, liền khẳng định kẻ lấy cuốn sách chỉ có thể là người vừa ngã vào lòng anh khi nãy.
Cuốn sách chính là mất tích từ lúc đó.
“Ây ây, chạy đi đâu vậy?”
Bình thường Ngân Thương Duệ yêu sách hơn cả mạng sống, Hoắc Thuần Du thấy anh chẳng tìm đã chạy đi đâu, nên nảy sinh nghi ngờ.
“Bắt trộm, tránh ra!”
“Trộm nào?” Hoắc Thuần Du chắn trước mặt anh dò hỏi, “Trộm sách ấy à?”
Ngân Thương Duệ bị tên lắm lời chặn đường thì rất tức giận.
“Cậu có tin tôi đá cậu xong vẫn có thể chạy đi bắt trộm không?” Anh trợn trừng mắt phượng, cặp chân mày nhíu lại không có ý đùa giỡn.
Hoắc Thuần Du bây giờ mới nghĩ tới hậu quả, người này bình thường đều như giả điếc, chẳng mấy khi để tâm tới lời anh nói, nhưng cứ hễ có chuyện gì liên quan tới cuốn sách kia là anh tâm tính thay đổi, nóng nảy thất thường.
Không nghĩ cũng biết nếu kẻ trộm sách kia bị anh tóm, không chừng bị tên thần kinh bất ổn này xiên cho mấy cái.
Vấn đề Hoắc Thuần Du đang lo sợ là, anh ta chính là người đang giữ cuốn sách, tạm giữ ở sau lưng.
Ngân Thương Duệ vừa xoay người rời đi đã nghe thấy câu: “Ui, phải cuốn sách kia không? Ở trong bụi cây kìa.”
Hoắc Thuần Du chân thật bày tỏ, tuy nhận lại cái nhìn nghi ngờ của Ngân Thương Duệ, anh ta vẫn cố điềm tĩnh diễn tiếp: “Đấy cậu xem, nếu không có tôi phát hiện, cuốn sách ấy sẽ phải