Hoắc Thuần Du sau một hồi tìm kiếm, mãi mới thấy ông Trương thấp bé đứng ngoài rìa đám đông.
Anh nhanh chóng tiếp cận ông.
“Ông già, Chu Nhiên đâu rồi?”
Ông Trương vốn thấp bé không thể nhìn thấy, nhưng cũng nghe được người khác bàn tán và biết Chu Nhiên đã đi gặp tên bói toán dở hơi kia rồi.
Thế nhưng nghe anh hỏi, ông lại ghi thù lần trước, lắc đầu coi như không biết:
“Không biết.”
“Ông đi cùng cậu ta mà không biết cậu ta đâu à?”
“Có biết tôi cũng không nói cho cậu.”
“Ông!”
Hoắc Thuần Du giận tới nỗi mặt đỏ bừng, nhưng anh ta buộc phải kiềm chế để dụ ông nói ra:
“Thôi mà ông già, nói cho tôi biết đi.”
“Cũng được.”
Anh ta mừng rỡ để đón nhận câu trả lời, không ngờ lại bị ông tạt cho một gáo nước:
“Mai tôi sẽ nói.”
“Ông-ông!”
Sau đó, hai người này gây nhau một trận rất lớn bên ngoài.
Bên trong Tịch Nhiên đang đứng trước mặt người kia, vẫn chưa biết người này muốn làm gì mình.
“Cô ngồi xuống đi, đừng đứng mãi.”
Tịch Nhiên nhìn người này thăm dò, nghe giọng ra cô biết người này là nữ, lại còn có vẻ rất trẻ.
Tuy dáng ngồi có vẻ cao, nhưng lại giống một đứa trẻ con mười ba mười bốn tuổi.
“Tôi là con trai, mắt cô có vấn đề rồi à?”
Người kia trầm mặc một lúc, sau đó kéo cái mũ trùm đầu, để lộ ra khuôn mặt non nớt của một đứa trẻ con.
Con ngươi trắng xám không linh động, cô bé vậy mà lại là một người mù.
Tịch Nhiên chợt cảm thấy tội lỗi, lại nhìn đây là một đứa bé, cảm giác tội lỗi lại càng tăng thêm.
“Xin lỗi.” Tịch Nhiên cúi mặt, hai chữ từ miệng được ngân dài.
“Chị đừng buồn, tôi không sao.”
Tịch Nhiên bị lòng trắc ẩn đánh cho ngồi ngay ngắn, động cũng không dám động.
Cô đúng là chẳng bao giờ để ai vào mắt, nhưng đối với trẻ con, cô không bao giờ muốn tổn thương thân thể hay tinh thần bọn chúng.
Cách phân biệt đối xử đó không phải do bọn chúng là trẻ con, mà là cô cũng từng là một đứa trẻ con.
“Đừng cảm thấy có lỗi, chị tới đây tôi còn phải vui mới phải.”
Không để Tịch Nhiên có cơ hội thắc mắc, cô bé đã đẩy lùi quả cầu về phía của cô.
“Chị hãy đặt tay lên quả cầu này đi.”
Cô có vẻ khá cảnh giác, lắc đầu nói:
“Tôi không định tới đây để bói toán hay gì đâu.”
“Nếu chị không thích quả cầu này thì dẹp nó qua một bên đi.”
Cô bé dẹp gọn quả cầu ấy sang một bên, sau đó lại mò mẫm lấy bàn tay cô.
Sờ chạm một cách tỉ mỉ.
Cách thức bói toán này Tịch Nhiên thấy hơi lạ, nếu cô bé không mù, xem chỉ tay cô còn tạm tin.
Nhưng đây lại chỉ sờ nắm tay cô, chẳng biết có thể làm gì.
Tịch Nhiên chú ý vào khẩu miệng của cô bé, cô muốn biết cô bé có thể nói thứ gì mà qua mặt được nhiều người dưới kia như thế.
Chung quy cô vẫn không tin một cô bé như vậy có thể làm được trò trống gì.
Đợi được một lúc, cô bé kia mới nói:
“Tay chị đẹp nhỉ?”
Tịch Nhiên phì cười, xem ra cô bé này thật sự chỉ là một cô bé dễ thương thôi.
Hành động kì quái tiếp sau đó của cô bé tiên tri lại khiến cô ngay lập tức phải thu lại nụ cười.
Cô bé ngẩng đầu, hai mắt lại như cháy xém, đen ngòm kì dị, miệng lẩm nhẩm những câu nói không hoàn chỉnh:
“Cách đại nạn chỉ còn ba tháng… đổ sông đổ bể… quay ngược thời không… chết hoặc sống… cũng không thể trở về.”
Cô bé đang nói gì!? Tịch Nhiên tuyệt nhiên không thể hiểu, những lời vừa rồi là tiên đoán những chuyện sau này của cô sao?
Cô chưa kịp hỏi rõ, cô bé đã ngất đi, xem ra là kiệt sức.
Tròng mắt cũng dần trở lại như bình thường.
Tịch Nhiên lay nhẹ người của cô bé, nhưng không nhận lại phản hồi.
Hai người bên cạnh