Ngày hôm ấy trên bàn ăn tối, có hai người tâm trạng ủ rũ không nhấc nổi đôi đũa.
Tịch Nhiên và Ngân Thương Duệ bấy giờ đều có chuyện day dứt trong lòng, thức ăn ngon đầy trên bàn lại chẳng thấy ai động vào.
Dụ Yên hiếm hoi có một bữa tối ở nhà lại thấy bọn họ thành ra như thế, không vui vẻ hỏi:
“Có ta ở nhà, khiến các con không vui vẻ à?” Dụ Yên cầm giấy khô lau miệng.
“Dạ không ạ.” Cả hai người không hẹn mà cùng nói.
“Không có vậy sao hai đứa lại chẳng nói cũng chẳng ăn vậy? Cơm không ngon khẩu vị không tốt?”
Ngân Thương Duệ không muốn tiếp tục nói, trong đầu nhắc đi nhắc lại câu phải làm theo nguyên tác, anh bắt buộc phải lạnh nhạt với nữ phụ.
“Con ăn không ngon vì có một số kẻ không có liêm sỉ đeo bám.
Ăn chung với một con ngốc thì con nuốt trôi sao được.”
“Thương Duệ!” Dụ Yên tức giận đập bàn, “Ăn nói cho hẳn hoi, ở đây còn có mẹ, con nói vậy là chê mẹ con là con ngốc hay chê vợ sắp cưới của con là con ngốc? Mấy năm ăn học của con chỉ để nói mấy lời nhăng cuội này à?”
Bọn họ xích mích, Tịch Nhiên là người nằm ở giữa cuộc đối thoại ấy cũng không vừa, cô cười trừ nhìn anh:
“Tôi còn không biết bản thân vì sao lại khó nuốt trôi thức ăn, thì ra là có anh đang nhìn chằm chằm tôi.
Ghét tôi? Cứ tiếp tục ghét đi, thấy anh với Lục Cẩm Du không vừa tôi lại càng thấy vui vẻ~”
“Tưởng Tịch Nhiên!”
“Tôi đây.”
Thấy không cãi được, Ngân Thương Duệ hậm hực bỏ đi.
Tên này cứ như thế, ai có thể tin anh ta có chút cảm tình với Tịch Nhiên? Lời nói khi đó đúng là chỉ có tính biểu tượng, chẳng thực tế chút nào.
Bản thân ăn cơm nuốt cũng không trôi, cô vì vậy cũng nối gót Ngân Thương Duệ rời khỏi bàn ăn.
“Hai đứa này, một chút lễ giáo cũng không có.”
Dụ Yên cũng tức, nhưng chỉ đành nuốt trọn cục tức này xuống dưới bụng.
Bà ta vẫn tiếp tục ăn, cho tới khi Lục Cẩm Du đi tới chỗ bà, thản nhiên ngồi trên ghế.
“Bác gái, đừng đặt tâm tư lên người Tưởng Tịch Nhiên làm gì.”
Nghe lời ngọt dịu, Dụ Yên bà lại đặc biệt cảm thấy chướng tai.
“Đừng gọi tôi là bác thân thiết như thế.
Tôi dung túng mặc kệ cô không phải vì tôi thích cô, không phải nể mặt mẹ cô cùng sự yêu thích của con trai, thì người đầu tiên tôi đá ra khỏi nhà chính là cô đấy.” Dụ Yên coi thường còn chẳng thèm nhìn cô ta, tay vẫn đang cắt miếng Beefsteak thành những miếng vừa ăn, “Lần trước tôi đã cảnh cáo, cô nghe có vẻ vẫn chưa hiểu nhỉ? Đần độn hết thuốc chữa.”
Lục Cẩm Du bị khinh miệt đúng với thân phận một con đi hầu, nhưng cô ta lại không chịu thua, ở đây chẳng có ai, cô ta liền để lộ mặt thật:
“Nói đi nói lại, cuối cùng chẳng phải tôi không có giá trị lợi dụng nên bà mới làm vậy sao?”
“Còn biết mình vô giá trị còn không mau cút cho khuất mắt tôi?”
Lục Cẩm Du khi này lại cười lớn, như hành động phản đối suy nghĩ của bà ta.
“Giá trị của tôi đều nằm ở mẹ tôi.
Nếu bà ấy thành công, tôi chắc chắn mình còn có giá trị hơn cả Tưởng Tịch Nhiên.
Bà không sớm lấy lòng tôi,