Sáng hôm sau Tịch Nhiên tỉnh dậy trước, nhìn kết quả hôm qua trên đất, tức run cũng không biết nên làm gì.
Trong đầu cô hiện lên vô số cảnh thân mật, khiến cô không khỏi khinh thường bản thân.
Cô loạng choạng nhặt cái áo hôm qua nữ phục vụ kia mang đến trên đất, nhanh chóng mặc vào người.
Áo này lại vừa vặn che hết đi cổ yêu kiều có nhiều vết hôn kia.
Tịch Nhiên không thể thoát khỏi luồng suy nghĩ, người kia chu đáo còn chẩn bị sẵn đồ.
Ắt hẳn là đã có toan tính từ trước.
Lúc này Tịch Nhiên xỏ tay vào túi, mới phát hiện một mẩu giấy.
Nội dung trên đó chỉ có một dòng chữ, đọc lướt cũng thấy được ngữ khí thân mật:
“Bất ngờ ta tặng con, vui chứ?”
Cô không còn nghi ngờ gì nữa.
Người duy nhất có thể hiểu rõ Tưởng Tịch Nhiên cũng như muốn tác hợp cô với Ngân Thương Duệ, cũng chỉ có Thẩm Dạ Nhu.
Hôm qua cô vốn nghi ngờ, vậy là bà thật sự đã nhận ra cô.
Tịch Nhiên phiền chết, để khuôn mặt nặng nề ấy rời đi, còn Ngân Thương Duệ, cô ghét bỏ cũng chẳng liếc một cái.
Khi người này cướp đi nụ hôn đầu của cô, cô đã muốn khiến người này nếm trải mùi vị bị trêu đùa.
Cô từ đầu vốn định khiến anh yêu mình rồi đá đi, nhưng anh bất chợt lạnh nhạt cô cũng xém quên mất người này đáng chết thế nào.
Còn chuyện đêm qua, Tịch Nhiên càng nghĩ càng rối, trong lòng cô phân hai nửa, hoặc bỏ qua cho tên này, hoặc là thẳng tay giết đi cho bõ tức.
Nhưng hành động bỏ đi của cô đã là câu trả lời rồi.
Cô thật sự không thể xuống tay.
Nghĩ tới người đàn ông đêm qua, cô lại càng không thể xuống tay.
Tịch Nhiên sờ nơi bụng đau nhức, ánh mắt cũng tối đen lại.
Sau đó thì tức tốc trở về nhà.
Cô đi cửa chính xông vào, ánh mắt như gắn thêm phi tiêu, liếc tới đâu người chạy tới đó.
Bọn họ tưởng bản thân lại vạ miệng nói điều gì sai nên đều chạy đi.
Sợ cô giống như cô vừa mới đánh người xong vậy.
Tịch Nhiên đang tìm Lục Cẩm Du.
Cô không động tới Ngân Thương Duệ, vậy người phụ nữ của anh ta, cô sao lại không trút giận? Anh ta yêu Lục Cẩm Du mà, cô đánh ả, anh sẽ đau lòng xót thương, hận vì không thể bảo vệ người mình yêu.
Nghĩ tới việc có thể chứng kiến vẻ mặt ngu đần tình si của Ngân Thương Duệ, cô lại không thể thôi vui vẻ.
Nhưng rồi tìm tới nửa ngày, người đâu cũng chẳng thấy.
Cuối cùng phải nhờ đến Trầm Hương mới biết được, Lục Cẩm Du kia vậy mà lại đang nằm trong viện…
Trong lòng cô như có hòn đá rơi xuống hồ nước chấn động.
Nữ chính được người ta hết mực yêu quý, được quý nhân phù trợ sao lại nằm trong viện? Cuốn sách cô đọc, đâu có tình tiết này…
Tịch Nhiên quay người chạy tới bệnh viện.
Xe lăn bánh rất nhanh đã đến nơi mà Trầm Hương đã nhắc tới.
Cô chỉ mới đi vài bước trên hành lang đã nghe người ta xôn xao thứ gì đó.
Cô nghe không rõ nên chẳng mấy để tâm.
Có chuyện gì, cô đến rồi ắt sẽ biết.
Tiếng va đập mạnh, Tịch Nhiên ngước nhìn phía xa đã thấy cảnh xô xát của hai người.
“Tôi nói cô không được động tới mẹ con họ mà?”
Thẩm Dạ Nhu ôm cái miệng vương máu, cười một tiếng lạnh lẽo.
“Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm xin phép anh một tiếng nhé?”
“Cô!” Tưởng Tịch Diên định giơ tay đánh tiếp, nhưng Tịch Nhiên khi này đã chạy lại che chắn cho Thẩm Dạ Nhu.
“Đánh đi, anh dám đánh tôi một cái, tôi dám bẻ mất một cái xương sườn của lũ chó đó.
Đến khi tôi vẫn còn là vợ anh, tôi có toàn quyền đánh kẻ thứ ba đã xen vào này!”
“Cô mới chính là kẻ thứ ba đấy! Chính cô mới không có tư cách nhất để lấy danh một người vợ nói chuyện với tôi!”
“Tên mù nhà anh, để tôi moi mắt chó anh ra.”
Tịch Nhiên nếu không đứng giữa ngăn Thẩm Dạ Nhu, không chừng mấy người bọn họ đã đánh nhau rồi.
“Hai người ngưng lại! Có chuyện gì lại khiến ba mẹ lại xích mích như vậy?”
“Hỏi mẹ con đi.”
“Còn có thể có chuyện gì có thể khiến người có vấn đề về mắt kia sốt ruột thế chứ.”
Tịch Nhiên ngầm hiểu, bọn họ đều ở đây và lành lặn, vậy thì người có thể khiến bọn họ cãi nhau và có mặt ở đây, khả năng cao nhất là Lục Sương.
“Bà ta ở trong?”
Tịch Nhiên liếc mắt về phía cánh cửa, xuyên qua tấm cửa kính, thấy được rõ mồn một ai đang ở bên trong.
Nhưng trong này lại là phòng bệnh đôi, bên trong không chỉ có Lục Sương mà còn có cả Lục Cẩm Du.
Bọn họ nằm trên giường, lại có vẻ rất đắc ý ngóng về phía cửa.
“?”
Tịch Nhiên nghệt mặt, lại nhìn Thẩm Dạ Nhu.
“Sao cô ta…?”
“Là mẹ đánh.”
“Mẹ đánh cô ta làm gì chứ? Vậy con đánh ai bây giờ?”
“Đánh thằng ba con kìa.”
“...”
“Mẹ đang dạy con đánh cả ba đấy hả…”
“Đừng để tâm, Tưởng Tịch Diên sớm sẽ chẳng phải ba con nữa đâu.”
Tưởng Tịch Diên nghe