Sau khi được mẹ đưa đi, Tịch Nhiên được bà băng bó tay cẩn thận, còn bôi thuốc cho cả thân thể bị Ngân Thương Duệ giày vò kia.
Tịch Nhiên khắp cơ thể đều là dấu hôn, tốn không ít thuốc mỡ.
Thấy Tịch Nhiên nhíu mày, Thẩm Dạ Nhu lại cười rất tươi.
“Mẹ đừng cười nhạo con.”
“Ta vui thay con mà.”
“Nhưng con không cần điều đó.” Tịch Nhiên nghiêm giọng, cô thật sự không chuyện bà đã làm với cô.
“Con không yêu anh ta ư?”
Tịch Nhiên ngập ngừng, cô khó lòng nói ra một chữ không.
“Con không yêu cậu ta, vậy thì nói hẳn một câu, con không yêu Ngân Thương Duệ đi.”
Cô hậm hực không nói, rõ ràng trong lòng tin bản thân một chút tình cảm cũng không có, nhưng một lời khẳng định cũng không thể buông.
“Con yêu anh ta rồi.”
“Con không có.”
“Có, ta dám chắc điều ấy.”
Tịch Nhiên không thể tiếp tục phủ nhận, cũng không muốn nói chuyện với bà nữa.
Thẩm Dạ Nhu biết cô thẹn nên chỉ cười mỉm rồi chải tóc cho cô.
Yêu một người có thể điên cuồng, hoặc vờ như không quan tâm, điểm này Thẩm Dạ Nhu đương nhiên rõ nhất.
Đến bây giờ bà vẫn còn yêu, sao có thể lại không nhìn ra tâm tình của một người đang yêu khác.
Bà chỉ mong con gái hạnh phúc, không mong Tịch Nhiên cũng như mình không có được tình yêu mà chịu đau khổ.
Nếu không nhìn ra ánh mắt ngập tràn tình ý của Ngân Thương Duệ, có lẽ bà đã không đánh liều đẩy đứa con gái này vào tay anh.
“Xong rồi, con mau trở về với chồng tương lai của mình đi.”
…
Tịch Nhiên trở về nhà họ Ngân, lúc đi ngang thư phòng phát hiện Ngân Thương Duệ đang ngồi trong đó, đang nói chuyện với Hoắc Thuần Du.
“Người đêm qua cậu tra được chưa?”
“Tra được rồi.”
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Tôi nói ra cậu sẽ bất ngờ lắm đấy.”
Hoắc Thuần Du bày ra vẻ mặt gì cũng biết lại không nói nửa lời, anh ta cười như được mùa, rõ ràng đang muốn chọc tức anh.
Ngân Thương Duệ nhìn thấy ghét liền cầm bừa cuốn sách ném.
Hoắc Thuần Du đỡ được, càng thêm liều lĩnh.
“Thật sự người này dễ tìm lắm đấy!”
“Có nói không?”
“Kiếm cô ấy làm gì, cậu không phải nói sẽ yêu Lục Cẩm Du à?”
Tịch Nhiên đang ở ngoài nghe lén, nhưng chưa nghe được gì thêm cánh cửa đã mở ra, cô theo quán tính cũng ngã vào lòng của Ngân Thương Duệ.
“...”
Tịch Nhiên sượng ra mặt, nhanh chóng ngay ngắn cách xa anh ra.
“Xin chào, tạm biệt, tôi đi đây.”
Tịch Nhiên định chuồn, nhưng Ngân Thương Duệ lại kéo cô lại.
“Cô làm gì ở đây?”
“Ồ, là cô ấy.”
Tịch Nhiên nhìn về phía Hoắc Thuần Du, ánh mắt bóc trần của hắn đã gợi nhắc cho cô biết, cô đang rơi vào nguy hiểm.
Nếu cô rời đi bây giờ, chắc chắn chuyện của cô sẽ bị tên kia nói ra hết.
“Tôi tìm anh giải thích.”
“Về?”
“Chuyện hôm qua.”
Hoắc Thuần Du hai mắt trợn trừng, hắn cũng hóng hớt để xem cô nói về chuyện gì.
Biểu hiện của hắn khiến Tịch Nhiên biết, bí mật của mình bị anh ta tra ra rồi.
“Hôm qua có chuyện gì xảy ra sao?”
Tịch Nhiên cố tránh ánh mắt của Hoắc Thuần Du, nhìn Ngân Thương Duệ mà nói:
“Chuyện của Lục Cẩm Du anh chưa nghe?”
“Cô ấy làm sao?”
Ngân Thương Duệ khi này mới đảo mắt nhìn, phát hiện Lục Cẩm Du cả ngày hôm nay không hề xuất hiện.
“Khụ haha, không có gì không có gì.
Để cô ta bán thảm xong rồi tôi giải thích nhé.”
Ngân Thương Duệ nhìn cô không chớp, anh muốn hỏi, nhưng không biết hỏi từ đâu hay thế nào, nên đành từ bỏ.
“Không có chuyện gì thì cô đi đi.
Tôi còn có chuyện muốn bàn.”
Cô