Tịch Nhiên từ lúc nói chuyện xong với Phương Thiết, không ngừng thở dài.
Ngân Thương Duệ tinh tế nhận ra Kình Lam đang buồn lòng, vì vậy chú tâm hỏi cô:
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là chuyện về cuốn sách thôi.”
“Cuốn sách của em làm sao? Đừng nói đã lại trắng tinh rồi nhé?”
Tịch Nhiên cười gượng không trả lời, cô bây giờ mà trả lời nghe có vẻ quá lộ liễu rồi.
“Anh… đã có dự định gì cho tương lai chưa?”
“Dự tính à.
Cũng có đấy…”
Kình Lam chú tâm muốn nghe thử, nhưng Ngân Thương Duệ giở trò lại không muốn kể.
“Nhưng sao tôi phải nói với em.
Em muốn biết để làm gì chứ.”
Tịch Nhiên hơi bực mình quay đi, hướng ra ngoài cửa xe vẫn là thành phố xa hoa tráng lệ khiến người ta mê hồn đó.
Bọn họ đang trên đường về nhà.
“Chu Nhiên đừng giận chứ.
Tôi chỉ nói vậy thôi mà.”
“Anh tránh ra, tôi còn ghét anh lắm.”
Tịch Nhiên chỉ cần nhớ một hoặc hai sự việc khi trước anh làm với cô, tùy tiện có thể lấy ra một lý do để giết anh.
“Tịch Nhiên em không nhớ tôi sao? Còn tôi thì rất nhớ anh đó.”
“Không nhớ.”
“Vậy mà hôm trước có người nằm dưới thân tôi, gọi ai cũng nhiều lắm nha.”
Tịch Nhiên ngượng chín mặt, nếu không phải bây giờ anh ta đang lái xe thì cô chắc chắn sẽ đánh anh ta một trận ra trò.
Cô im lặng, anh cũng im lặng.
Không khí có chút gì đó không quen.
“Anh còn gì để nói không?”
Ngân Thương Duệ mặt cười tươi như hoa, híp mắt quay sang cười:
“Nhất thời không thể nói gì cả.”
Thấy anh ta vui vẻ như thế, Tịch Nhiên lại châm chọc:
“Anh thay đổi rồi.
Tôi còn tưởng việc thấy tôi khốn khổ mới khiến anh vui chứ?”
Anh cười gượng, vui vẻ bày ra bộ dạng thân mật, xoa đầu cô.
“Thấy được em là tôi vui rồi.”
“...”
Tịch Nhiên tránh khỏi tay anh, lạnh lùng:
“Chúng ta không thân thiết đến vậy.”
Anh định dùng thân phận Ngân Thương Duệ để nói, cuối cùng lại lựa chọn một phương án khác:
“Chu Nhiên, mười năm rồi, tôi đã thấu tỏ lòng mình.
Còn em, em còn chưa rõ ư?”
“Ừ, mười năm rồi.”
“...!Không còn gì để nói với tôi sao?”
“Anh muốn tôi nói thứ gì với một người tôi nghĩ đã chết cả chục năm trước?”
“Chu Nhiên…”
“Đừng nói nữa.
Chú tâm vào lái xe đi, tôi không muốn chết vì tai nạn xe như anh đâu.”
Lúc ấy Ngân Thương Duệ lại bất ngờ nói lời mật ngọt:
“Không chết được đâu.
Ít nữa em còn phải cùng tôi đi xa hơn nữa.
Dự định sau này của tôi mà không có em… nhất định không sáng sủa gì.”
Bộ dạng nửa đùa nửa thật đó của Ngân Thương Duệ, Tịch Nhiên muốn tin cũng không tin.
Căn bản là cô không muốn tin, bởi nhất định là một trong hai người phải có một người rời đi…
“Tôi nói thật đấy.
Tôi thay đổi rồi, tôi nhận ra sau khi đến đây không được gặp em nữa, rất buồn chán.
Nên bây giờ mọi giây phút ở cùng với em tôi đều rất trân trọng.
Em không biết khi tôi biết mình gặp được em đã vui thế nào đâu… Chu Nhiên, tôi thật sự rất vui!”
Tịch Nhiên quay đi coi như không nghe, còn trong lòng đã hỗn loạn bao nhiêu trước lời nói ấy.
Cô thật sự đã rung động, nhưng thật sự đã làm cho cô