Sáng hôm sau, Tịch Nhiên chạy rồi…
Sau khi mọi chuyện đã sáng tỏ, Lục Cẩm Du là chị gái cùng cha khác mẹ thì mọi chuyện dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Đến cuối cùng thì Thẩm Dạ Nhu đã đưa ra quyết định ly hôn với Tưởng Tịch Diên.
Hai người bọn họ kẻ tình người nguyện, nói chuyện với nhau chẳng được mấy câu đã đưa ra quyết định ly hôn cuối cùng.
“Tôi ký xong rồi.
Anh quyết định xong thì kí đi.
Tôi cùng với con gái của tôi hết nhiệm vụ, nghĩ rằng nên rời khỏi nơi không thuộc về này thì hơn.”
Nói xong Thẩm Dạ Nhu cùng Tịch Nhiên đã ung dung bước khỏi đó không chút lo ngại.
Trong căn nhà đó từ hôm nay sẽ thiếu đi vài bóng người, liệu chừng sau này sẽ không trở lại nữa.
Tưởng Tịch Diên cầm bút, chìm vào cõi suy tư không nói được gì.
Đặt bút xuống chần chừ, phải tới khi Lục Sương thúc dục ông ta mới tùy tiện kí lên tên của mình.
“Cuối cùng cũng xong.
Hơn hai mươi năm trời, em phải làm cái bóng tình nhân cũng lâu quá rồi!”
Tưởng Tịch Diên nghĩ thầm trong lòng: “Hai người bọn họ có thể đi đâu nhỉ? Nhà họ thẩm bây giờ chỉ toàn sói nhà hăm he nhau, ông bà bên ấy cũng chết từ lâu lắm rồi…”
“Tịch Diên!”
Tưởng Tịch Diên khi này giật mình ngước mắt lên.
“Hả? Ừ.”
“Anh có nghe em nói không vậy?”
“Vẫn đang nghe.”
“Vậy anh tính bao giờ thì công bố cho mọi người biết về em và cả sự hiện diện của Cẩm Du? Em nóng lòng quá.”
Không hiểu sao khi nãy, Tưởng Tịch Diên lại nghĩ mãi về Tịch Nhiên.
“Người đáng ra phải đính hôn với nhà họ Ngân là con trưởng.
Bây giờ mình ly hôn với Thẩm Dạ Nhu, lại công bố cho mọi người biết về sự có mặt của Cẩm Du… e rằng Ngân Thương Duệ kia sẽ phải đổi vợ.” Tưởng Tịch Diên nghĩ thầm trong lòng.
Thấy Tưởng Tịch Diên chần chừ như thế, Lục Sương như thấu ý nghĩ, đã chèn giữa suy nghĩ của ông ta một câu nói vô cùng thuyết phục:
“Anh biết đấy, thiếu gia nhà họ Ngân kia cũng không yêu thích gì Tịch Nhiên… Bây giờ để hai đứa nó nên đôi, sau này cũng không hạnh phúc.
Chẳng nhẽ anh muốn cả hai đứa con của anh cũng giống như chúng ta sao? Em có thể chịu khó chờ, nhưng Cẩm Du thì chờ được bao lâu chứ…”
Tưởng Tịch Diên ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng hạ quyết định.
“Được rồi, coi như lần này để Tịch Nhiên chịu thiệt thòi thêm một lần nữa vậy.
Sau này anh sẽ bù đắp cho con bé sau.”
…
“Tịch Nhiên? Trông con có vẻ buồn…”
Tịch Nhiên ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đã sắp xếp được một căn nhà mới, và Thẩm Dạ Nhu thì đang pha cho Tịch Nhiên một ly trà hoa quả.
Tịch Nhiên cười trừ đón lấy ly nước, lắc đầu ra hiệu.
“Không, con vui còn không kịp.”
“Mẹ và ba con ly hôn, con sẽ là người chịu thiệt lớn nhất.
Bây giờ Lục Sương kia thượng vị, sớm muộn gì cũng sẽ có người thừa cơ chen vào, cướp lấy danh hiệu đại tiểu thư của con.”
“Mấy chức danh đó con không quan tâm.”
“Vậy thì thiếu phu nhân nhà họ Ngân?”
Tịch Nhiên nhìn mặt nước tĩnh lặng trong ly, trầm ngâm nói:
“Con cũng không cần.”
“Cả Ngân Thương Duệ sao?”
“Đúng vậy.” Tịch Nhiên nắm chặt thành ly.
“Tịch Nhiên…”
Thẩm Dạ Nhu đang định nói gì đó, Tịch Nhiên đã nhanh chóng quay lại mỉm cười, lắc đầu thêm cái nữa.
“Thật sự không cần.
Bây giờ có lẽ ở lại nhà họ Ngân cũng không tiện, cho con ở lại với mẹ nhé?”
Thẩm Dạ