Trước cửa nhà, người lạ không quen lại tìm tới.
Thẩm Dạ Nhu giả điếc mặc tiếng chuông gọi ngoài cửa, thư thái đọc sách chờ con gái trở về.
Bà không để tiếng ồn làm phiền tới mình, kẻ dưới lầu đứng chờ ngoài cửa có gấp đến mấy cũng không liên quan đến bà.
Tịch Nhiên tới trưa mới trở về, khi này trời nắng đổ xuống mặt đất một lớp vàng xám, cô bước ra khỏi xe taxi, đi tới cửa cũng chẳng thèm quan tâm tới bóng hình trước mặt.
“Tịch Nhiên.”
Cô dừng bước trước cái cửa, không làm lơ được kẻ phiền toái nên chỉ đành thỏa hiệp quay đầu tiếp chuyện.
“Ông đến đây làm gì?”
Tưởng Tịch Diên mò tới nhà mới của bọn họ, liệu chừng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
“Ba có chuyện muốn nói với con.”
“Ông không cần phải tỏ ra thân thiết như thế, chúng ta đã không còn là người một nhà nữa rồi.”
“Ta…”
“Coi như máu chảy chưa cạn, trong người tôi còn mang một nửa dòng máu của ông.”
Cô mở cửa, ánh mắt gợi ý:
“Vào đi, muốn nói gì cũng nên ngồi xuống đàng hoàng rồi mới nói.”
Tịch Nhiên miễn cưỡng hiếu khách, nhưng cô cũng không phải muốn mời ông ta vào trong nhà, vì thế hai người bọn họ chỉ có thể ngồi tại bàn trong vườn hoa.
Tưởng Tịch Diên sợ không khí quá yên ắng, đã nói vài câu không suy nghĩ để khiến cô bớt cẳng thẳng.
“Vườn hoa này cũng đẹp nhỉ?”
Tịch Nhiên vẫn im lặng, cô thành thục rót trà, đẩy về phía ông ta một cốc.
“Con trồng nhiều hoa vậy, thú vui mới hả?”
“Hoa là mẹ tôi trồng.”
Tưởng Tịch Diên bỗng hơi chột dạ đầu cúi thấp.
“Ừ…”
“Sao con không thử trồng vài bông Hồng, sắc màu hòa hợp như vậy lại thiếu chút sắc đỏ.”
Tịch Nhiên vì thời tiết, trong người đã vốn nóng, nước trà uống cũng không trôi được.
Cô đặt mạnh ly trà mới chỉ dừng trước môi đỏ xuống bàn, nước tràn chảy ra ướt đáy cốc, cô mất kiên nhẫn trừng mắt:
“Muốn nói gì thì nói thẳng vào vấn đề chính, đừng giông dài.”
“Ta chỉ muốn góp ý chút thôi.”
“Tôi không cần ông góp ý, vả lại tôi còn dị ứng với phấn hoa Hồng, kiểu góp ý đó là để tôi chết vì dị ứng ư?”
Biết mình đã vạ miệng, Tưởng Tịch Diên nhanh chóng biện minh:
“A không, ý ba không phải thế.”.
Harry Potter fanfic
“Ngừng tự xưng mình là ba này ba nọ đi.
Tôi từ lâu đã không còn coi ông là ba nữa rồi.”
“Tịch Nhiên…”
“Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức gọi tên và diễn vai cha con tốt, vậy ông không cần mất công mất sức làm gì.
Vẫn nên là về sớm với vợ con đi thôi.”
Tuy Tưởng Tịch Diên với Lục Sương chưa chính thức trở thành vợ chồng, nhưng mấy năm nay ông ta ăn nằm với bà ta, kì thực so với vợ chồng cũng không khác là mấy.
Còn về phần Thẩm Dạ Nhu mấy năm nay, vợ chồng cũng chỉ là trên danh nghĩa, con cái cũng chỉ là một sản phẩm vô tình được sinh ra.
Tưởng Tịch Diên bị chối, cũng không dám làm gì.
Ông ta bây giờ thật sự đã không còn là ba của cô nữa rồi.
“Ta biết suốt mấy năm nay đã nhiều lúc lạnh nhạt với con.
Lên lần này ta cũng là tiện thể đến để xin lỗi.”
“Lời xin lỗi tiện thể này ông cứ giữ cho riêng mình đi.
Dù sao ông xin tôi không cho, ông nhận tôi không tha.
Chúng ta đã không còn quan hệ, xin lỗi thì có ích gì? Chưa kể người ông nên thành thật