Người đàn ông kia miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh, ông ta bằng mặt không bằng lòng hất cằm, sự ghét bỏ đối với Tịch Nhiên sắp cao đến tận trời rồi.
“Hai người đến đây, chắc không phải để vui chứ? Khi nãy vị Cố phu nhân kia cũng là đến để mua trang sức.
Hai vị…”
“Tôi nói cô nhiều chuyện thế làm gì? Chuyện chúng tôi đến đây ảnh hưởng đến bát cơm của cô hả?”
Tịch Nhiên bỗng dưng bị mắng, thật sự không biết nói gì.
Đối với người ghét mình như vậy, cô dù có làm gì cũng không thể vừa lòng ông ta.
Không khí quá gượng gạo, Khang Kim đành nói:
“Sở Kiệt, ông đừng có thù dai như thế.
Già đầu rồi còn đi chấp nhặt với lớp trẻ có nhỏ mọn quá không?”
“Gọi gì mà gọi, tôi nhỏ mọn vậy đấy.”
“...”
“Thôi kệ ông ta đi.
Hôm nay gặp cô lại vừa may, không biết cô có tham gia mấy cuộc đấu giá gần đây hay không?”
Tịch Nhiên hơi ậm ừ, đấu giá thì cô biết rồi, nhưng cô không biết là hai người này có biết không.
Dù sao chợ đen cũng là nơi hỗn tạp, không phải người nào cũng muốn vào.
“Mạn phép cho tôi hỏi, hai người đang tìm gì sao? Biết đâu tôi có thể giúp.”
“À…”
“Cô nói hay lắm.”
Sở Kiệt vừa nói vừa chê cười, bọn họ đi tìm đồ không phải ngày một ngày hai, một con nhóc như vậy sao có thể biết đến thứ đó.
“Ông cứ khéo đùa, tôi cũng có thú sưu tầm đồ, ông không nói, sao biết tôi không thể biết chứ.”
Một người đàn ông lại mang dáng vẻ chanh chua già khụ: “Ờ, cho là cô ngạo mạn.”
“Sở Kiệt thôi đi, ông kiếm chuyện còn chưa đủ à.”
Khang Kim hiền thục vỗ vỗ lưng Sở Kiệt, như nhắc ông ta đừng có quá lời, không thật sự họa sẽ từ miệng mà ra.
Đến khi đó Sở Kiệt mới chịu yên.
“Để cô chê cười rồi, ông ta tính khí hơi…”
“A không sao.”
“Nghe nói cô thích sưu tầm đồ cổ, không biết cô có từng thấy một món đồ giống bình đựng đom đóm được làm bằng gỗ trầm không?”
Tịch Nhiên nghe thôi đã thấy quen, hình như thứ này cô có hẳn hai cái…
“Món đồ này rất quan trọng sao?”
“Đúng thế, thứ này là gia bảo nhà lão Kiệt, bị thất lạc mất.”
“Sao tôi nghe đám thương nhân kia nói...!Đây là cổ vật nhân gian?”
“Cô từng thấy qua?”
“Tôi có đem theo.”
Tịch Nhiên nhanh chóng đem ra cho hai người bọn họ xem.
Hai người kia không tin đánh ánh mắt nhìn theo, nhưng cuối cùng vẫn là rất thất vọng.
“Hơ, đâu phải cái này.” Sở Kiệt chê cười, “Cái này cùng lắm chỉ là đồ giả.”
Bình cổ vật sạch sẽ lấy được từ chỗ Ngân Thương Duệ đặt trên bàn không phải món đồ bọn họ đang tìm.
Tịch Nhiên tiếp tục lấy ra một cái bình khác, thứ này là cô lấy được từ buổi đấu giá đầu tiên ở chợ đen, được cho là món đồ thất lạc của cặp bảo vật trong miệng đám thương nhân hôm trước.
Sắc mặt bọn họ thay đổi, kẻ gấp nhất là Sở Kiệt, hắn vội cướp lấy đồ trên tay cô, vừa mân mê vừa lắp bắp:
“Thứ… thứ này…”
Tịch Nhiên chỉ mỉm cười nói rõ:
“Vô tình có được, có lẽ thứ này đúng ý ông rồi.”
“Cô thật sự có nó.
Cô tìm được nó ở đâu vậy?” Sở Kiệt giọng đã nhẹ đi vài phần.
Có vẻ ông ta rất trân quý món đồ này.
“Chắc không phải ông nghi ngờ tôi lấy cắp món đồ này chứ?”
“Không không, ý tôi không phải vậy.”
Tịch Nhiên thành công đánh lạc hướng, giảo hoạt nói:
“Vậy ông cầm đồ này về.
Còn nữa, cả món đồ ông cho là giả này cũng cầm đi.
Vật đi một cặp nửa ở lại nửa đi cũng không hay.”
Cô vốn định đem đồ đi tặng, nên thứ này hoàn được chủ coi như cũng phù hợp.
Kết bạn được với tên họ Sở này, coi như yên tâm rồi.
Sở Kiệt thoáng chốc