Chu Nhiên khi đó quyết định, hôm nay cô chắc chắn sẽ đem tên ngốc này ra ngoài chơi.
Dù cho cô cũng chẳng biết nên đưa anh đi đâu cả.
“Chúng ta trốn ra đây rồi nếu mà bị tóm lại là cô chết chắc.”
Ngân Thương Duệ trong nguyên tác là con ngoan chưa bao giờ có tiền lệ trốn khỏi nhà không xin phép, nên việc lôi kéo này có bị phát hiện, người đầu tiên phải chịu trách nhiệm sẽ là Chu Nhiên.
“Tôi sợ anh bị sách đè chết nên mới kéo anh ra đây đó.”
“Tùy hứng.”
“Tùy hứng không phải một vấn đề, bó buộc quá mức mới là một vấn đề!”
“Được rồi được rồi, vậy bây giờ là kẻ tùy hứng muốn đem kẻ bó buộc quá mức này đi đâu đây?”
Chu Nhiên cười nham hiểm.
“Anh cảm thấy đi chơi thì phải đi đâu chứ?”
Ngân Thương Duệ thấy thế lại có chút lạnh sống lưng, anh cảm thấy hình như mình bị lừa rồi…
Một vòng lại một vòng chồng lên nhau uốn lượn thành tầng tầng lớp lớp, một cây kem cao 20cm đã hoàn thành và được trao lại cho kẻ vừa mới đặt nó.
“Ngân Thương Duệ nhìn này, là kem đó.”
Trông Chu Nhiên hợm hĩnh đến lạ, cô không hề cảm thấy bản thân trẻ con chút nào.
“Tôi thấy rồi.”
“Anh có ăn không? Tôi lấy cho một cây này!”
Chu Nhiên xếp hàng nửa tiếng đồng hồ chỉ để mua một cây kem.
Hành động đó của cô trong mắt anh bây giờ, thật sự rất lố lăng.
“Chu Nhiên cô thôi đi có được không? Cô kéo tôi tới cái nơi này chỉ để ăn kem thôi à?”
Bọn họ đang đứng trong khu vui chơi, Chu Nhiên chỉ vừa mới đưa anh vào trong nơi vừa nóng vừa đông này.
“Trời nóng lắm anh không thấy sao? Đã đi chơi thì phải ăn kem chứ.”
“Kem nó quan trọng hơn cả tôi sao? Cô kéo tôi tới đây mất 30 phút để mua một cây kem?”
Chu Nhiên bĩu môi, ánh mắt vô tội nói:
“Nãy tôi có hỏi anh rồi đó, anh nói không ăn mà.”
“Không phải vấn đề về số lượng!”
“Anh sao ấy nhỉ? Đi chơi mà cứ gắt gỏng như thế là mặt nhăn như con khỉ cho xem.”
Trời nắng đổ xuống đỉnh đầu, người đứng trực tiếp dưới nắng nóng đến chảy cả mồ hôi, kem là vật dễ tan, nó đã bắt đầu chảy rồi.
“Chẹp, tại anh đấy, kem không chờ tôi nó chảy hết rồi này!”
Chu Nhiên thưởng thức thứ mình đã bỏ tiền ra… nhưng có vẻ cách thức lại khiến cho ai đó không muốn nhìn thẳng.
“Khụ khụ!” Ngân Thương Duệ không biết nhìn thấy gì, khuôn mặt đỏ ửng còn ngượng ngùng.
“Ho à? Mặt anh đỏ quá, có khi nào ốm rồi không? Ốm là không được ăn đồ lạnh như kem đâu!”
Cô tận tình lo cho sức khỏe của Ngân Thương Duệ, nhưng có vẻ điều cô làm lại khiến anh cảm thấy như bị phát hiện.
“Hừ, nóng quá thôi.
Với lại ai thèm ăn cái thứ nhảm nhí đó chứ.
Chỉ có con ngốc mới thích ăn thôi.” Ngân Thương Duệ bưng khuôn mặt e thẹn đó quay lưng đi.
“Anh đang gián tiếp nói tôi ngốc đấy à? Này!”
Chu Nhiên miễn cưỡng chạy theo, tưởng anh muốn ăn kem nhưng vì bệnh tình mà không dám, cô cũng không dám lâu