Một ngày bỏ trốn cùng Chu Nhiên không cứ thế mà kết thúc, nếu đã là một ngày, thì còn tối và đêm nữa.
Bọn họ lại dắt nhau vào trong khách sạn để kiếm những xúc cảm mới hơn.
Bọn họ đã uống rượu, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để biết hành động của bản thân bây giờ là gì.
Hai thân thể quấn lấy nhau, cọ xát khiến cả hai bên cùng loạn nhịp.
Ngân Thương Duệ tham lam hôn m*t khoang miệng không tha, đến khi cả hai không còn dưỡng khí mới miễn cưỡng tách rời.
“Chu Nhiên mau nhìn tôi đi.”
Anh hơi cúi đầu mong chờ, Chu Nhiên chủ động ôm lấy cổ anh kéo xuống, vươn gót chân để sánh bằng anh.
Cô cọ chóp mũi anh cười.
“Sao chứ?”
Ngân Thương Duệ ôm lấy cổ cô, yết hầu lên xuống nuốt nước bọt.
Anh muốn cô nhưng sợ bản thân mình sẽ hối hận.
“Anh muốn em chủ động hay là…?”
Cả hai bên đều nóng cả, nhưng khi một người dừng hành động thì người kia cũng không dám làm gì.
“Em nhìn kĩ chứ? Tôi là Ngân Thương Duệ.”
“Em biết.
Biết rõ là đằng khác.”
Chu Nhiên kiễng gót hôn vào môi anh nhưng anh lại hoàn toàn không đáp lại.
Mà ánh mắt cũng ánh lên vẻ chờ mong.
“Nói cho tôi biết em có thật sự yêu tôi không? Tôi không phải người lâm trận sẽ bỏ chạy đâu, nên em phải rõ ràng nếu chọc phải tôi rồi sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.”
Sống đến lần thứ ba rồi, đây vẫn là lần đầu cô nghe Diệp Thanh Duệ nói ba câu “chịu trách nhiệm”.
Anh ta cứ nói như thể người chịu thiệt là anh chứ không phải cô vậy.
Còn nói yêu ai… thì cô chỉ yêu một mình Diệp Thanh Duệ thôi.
“Tiểu tổ tông nhà anh còn làm giá, anh làm tôi nghĩ tôi nằm kèo trên đấy!”
“Chu Nhiên, tôi thật sự nghiêm túc với những gì mình đang nói đấy.
Tuy có hơi khó tin nhưng từ sau khi em bị thương tôi lại có cảm giác yêu thích em rồi.
Còn em? Em luôn mập mờ như thế, khiến tôi nghĩ nhiều, muốn quá phận, nhưng trong ánh mắt em, có khi nào thật sự dành cho tôi không? Hay đang nhìn vào một ai khác? Em thấy trong tôi có một người tên Diệp Thanh Duệ phải không?”
Ngân Thương Duệ mất công nói nhiều như thế, cuối cùng đọng lại trong cô cũng chỉ có ba chữ “Diệp Thanh Duệ”.
“Anh biết Diệp Thanh Duệ?”
Vị thế của bản thân trong lòng Chu Nhiên, anh cuối cùng cũng biết rồi.
“Nếu em trong lòng đã có người khác, vậy thì mọi chuyện nên ngừng ở đây thôi.
Tôi quả thật yêu thích em, nhưng để yêu một người mà luôn coi tôi thành kẻ khác thì xin lỗi tôi không thể.
Chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
Chu Nhiên chẳng nghe thấu mấy lời này chút nào, Ngân Thương Duệ rõ ràng là Diệp Thanh Duệ đấy thôi, nhìn ai thì có quan trọng ư? Kể cả là một kẻ bị đa nhân cách, dù là nhân cách thứ hai hay thứ ba, tổng kết lại không phải vẫn là hắn sao?
“Anh có chắc sau khi đưa tôi vào đây rồi nói muốn quay về là về được sao?”
Chu Nhiên quàng tay vào cổ anh kéo xuống ép anh hôn mình.
“Đâu có dễ như thế chứ.”
Ngân Thương Duệ vẫn rất tỉnh táo đẩy cô ra.
Chỉ là Chu Nhiên sớm đã bắt thóp, đẩy anh xuống giường.
Anh ngồi dậy lại bị cô trực tiếp ngồi trên người.
“Trước khi mọi chuyện đi quá xa thì hãy dừng lại đi.”
“Anh có muốn uống rượu không?”
Trên bàn có một chai rượu được ai đó chuẩn bị sẵn, Chu Nhiên tiện tay với lấy uống một ngụm, sau đó lại dùng miệng thành ly, truyền rượu lại cho Ngân Thương Duệ bằng khuôn miệng nhỏ nhắn đó.
Ngay khi Ngân Thương Duệ tiếp nhận, cũng là lúc Chu Nhiên không còn đường lui nữa.
“Chậc, tức giận rồi à? Đừng giận, rượu không phải rất ngon sao?”
Hơi thở nồng đậm, men say làm người ngay thẳng cũng không thể ngay thẳng.
Ngân Thương Duệ lật người đẩy cô xuống dưới, vật nóng bỏng không ngừng muốn chui ra khỏi nơi ngột ngạt.
“Em làm tôi điên rồi đấy.”
“Vậy anh có sẵn sàng điên vì em không?”
“Sẵn sàng.”
Bọn họ vội vã quấn lấy nhau, không để cho đối phương kịp phản ứng.
Cố định cổ, Ngân Thương Duệ không hạ người mà nâng cô lên, cái cổ trắng mịn cứ mặc anh phô vẽ, những vết ửng đỏ hiện lên, quần áo cũng xộc xệch đầy vẻ ái muội.
Ngân Thương Duệ lúng túng cởi áo của cô, bản thân anh cũng bị gấp làm cho lú đầu, chỉ là vài cái cúc cũng khiến anh mất năm phút xoay sở.
Chu Nhiên không biết thế nào lại cảm thấy anh rất đáng yêu.
Chu Nhiên nắm lấy tay anh hôn nhẹ.
“Để em giúp.”
Cô thành thục c ởi đồ của mình xuống, còn giúp anh cởi áo sơ mi.
Quá ngượng ngùng, Ngân Thương Duệ muốn lấy lại thế chủ động đã nhờ rượu giúp.
Anh cầm chai rượu uống một hơi, say đến mức điên dại.
Không hẳn là say, chỉ là có cơ rồi có thể tùy tiện làm tới.
Chu Nhiên ngây dại nhìn anh, còn không biết chỉ một chút nữa còn phải van xin anh tha cho mình.
Ngân Thương Duệ kéo cô lại tiếp môi, thỏa thích quét sạch khoang miệng, còn bản thân anh giữ eo đặt cô ngồi trên đùi, ép cô vào người để cặp đào mềm áp vào da thịt tìm kiếm kh0ái cảm lạ kỳ.
Cô bị k1ch thích đã làm hai đầu hoa ửng hồng căng cứng, không ngừng chọc vào lồ ng ngực anh ngứa ngáy.
“Cái đó…”
Đũng [email protected] anh có một vật thể căng cứng nóng hổi, rõ ràng nó đã muốn ra ngoài từ lâu.
Mặc cho lời cô nói là gì, Ngân Thương Duệ vãn tiếp tục làm việc, nơi rất muốn cắn anh liền ngậm lấy một bên, tay còn lại cũng ra sức trêu đùa.
Chu Nhiên giật bắn, miệng không ngậm được ngửa cổ nhận lấy kh0ái cảm, hai chân không biết từ bao giờ thác vào hông anh, một tay chống đỡ cơ thể, một tay lại nắm tóc.
Miệng lưỡi khô khốc, không ngừng phát ra những âm thanh kiều mị.
“Chậm… ưm… chậm thôi…”
Cô chịu không nổi mà cơ thể không ngừng run, cánh tay thô ráp của anh vậy mà lại mò xuống dưới, kéo [email protected] lót xuống, bắt đầu trêu đùa mấy cánh hoa nhỏ.
“A… anh làm gì vậy.”
Chu Nhiên chưa chuẩn bị gì, một ngón tay của anh đã đưa vào trong.
“Á!”
Nó di chuyển.
“Anh… anh… ưm.”
Ngân Thương Duệ nhả ngực cô ra, vươn đến trước mặt cô thở mạnh.
“Sao hả? Không phải điều em mong muốn sao?”
“A… không phải… cái đó… ưm.”
Chu Nhiên dần không kiểm soát được ngôn ngữ, nói thành những câu không hoàn chỉnh.
Ngực truyền đến cảm giác ngứa ngáy, cô lại ấn đầu anh vào ngực mình.
“Đừng… ư… đừng dừng giữa chừng chứ.”
Nghe được lời xác nhận của cô, anh lại càng làm bạo hơn.
Trêu trên đùa dưới, Ngân