Y như lời của Phong Thầm.
Từ trước đến nay Tiên Đế Tiên Hậu vào Quan Thế đài bế quan sẽ không quá bảy ngày, ngày thứ bảy, cánh cửa nặng trịch cổ xưa kia mở ra.
Ngoài cửa chúng tiên quan đã chờ từ sớm nhao nhao đến nghênh đón.
"Bái kiến Tiên Đế Tiên Hậu!"
Lực đạo ôn hòa vô hình lướt qua người bọn họ, khiến đám người còn chưa hành xong hết lễ đã đứng dậy.
Tiên Đế nghiêm túc trang trọng, Tiên Hậu trông nét mặt hiền hòa lại không mất khí độ.
Lúc hai người đi ra, linh lực trong không khí dường như dồi dào hơn rất nhiều, khiến người ta nhất thời tâm thần sảng khoái, tựa hồ sự khốn đốn nhiều năm đều được giải thoát.
Kim quang lóa mắt bên trong cánh cửa phút chốc tràn ra, khiến mọi người không khỏi nheo mắt, lòng tràn ngập kính nể.
Cánh cửa lớn phía sau kia tựa bạch ngọc không tì vết, đôi lúc có kim quang lưu chuyển trong chớp mắt, ẩn chứa sức mạnh vô tận, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Nhưng ai cũng biết trên cửa lớn này điêu khắc hoa văn tượng trưng cho Ngũ giới, cùng với Thần tộc đã sớm sụp đổ trong câu chuyện xưa.
Sau cánh cửa, là Quan Thế đài khiến vô số người tò mò và sùng kính, trong truyền thuyết là nơi huyền diệu có thể xem mọi chuyện trong thiên hạ.
Đáng tiếc Quan Thế đài này, chỉ có Tiên Đế và Tiên Hậu được Thần tộc chúc phúc có thể vào.
Mà hiện giờ Thần tộc đã sụp đổ, mấy trăm năm chưa từng gặp người nào có một chút huyết mạch Thần tộc.
Quan Thế đài đóng lại, trước mắt lại khôi phục như thường.
Tiên Đế Tiên Hậu cũng thu lại khí tức lúc vừa xuất quan, quanh thân không khác gì người khác.
Tầm mắt hai người đảo một vòng trong chúng tiên quan, không tìm được người mình muốn tìm, lại quay về đằng trước.
Tiên Đế nhăn mày, hỏi: "Hiện giờ Đế Nữ vẫn chưa tỉnh sao?"
Mọi người đã sớm đoán được bọn họ vừa ra ngoài sẽ hỏi vấn đề này, tuy nói đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng khi thật sự gặp phải vấn đề này, bọn họ vẫn cúi đầu, nhất thời không biết nên đáp như thế nào.
Sự khó xử này cũng không quá lâu, chẳng được bao lâu, phía dưới có một Tiên Y nói: "Hai ngày trước Đế Nữ đã tỉnh lại."
Hắn dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Thương thế đã lành hơn phân nửa."
Tiên Đế Tiên Hậu đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tiên Y: "Nhưng vẫn chưa khỏi hẳn."
Hai người lại nảy tim lên.
Biết ngay sẽ là như thế!
Trong lòng bọn họ biết sau khi gặp Tử Lôi, cho dù tận sức cứu trị cũng sẽ không khỏi nhanh như vậy, đang muốn hỏi bao nhiêu lâu, Tiên Y kia lại nói thêm: "Nhưng cũng không phải chuyện xấu."
Tiên Đế Tiên Hậu nhất thời cứng đờ.
Tiên Y: "Nói ra cũng kỳ quái, Đế Nữ gặp Tử Lôi, trên người chỉ có ngoại thương, vẫn không tổn thương đến bên trong.
Nghe nói sau khi Ma Tôn kia chịu Tử Lôi, cũng chỉ cháy đen cả người, sau đó đã tự lành.
Ắt hẳn Tử Lôi kia cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, trái lại không giống như sách cổ ghi lại.
Có điều trước khi Đế Nữ đi, cánh tay phải đã để lại ngoại thương, không ngờ lại đả thông toàn thân nàng, ngày sau tu luyện chắc chắn sẽ càng thông thuận."
"Nhờ họa được phúc, trái lại là vận khí."
Tiên Đế nói một câu, nói xong chợt thấy không đúng.
Trước khi đi?
Ngay sau đó Tiên Y than một tiếng: "Nhưng Đế Nữ đi quá vội vã, lão phu còn chưa đưa dược, nàng đã rời đi.
Cũng may ngoại thương ở cánh tay phải kia không quá nghiêm trọng, hai ngày này hẳn là cũng đang chậm rãi tự lành, sau khi Đế Nữ trở về uống vài đan dược là được."
Một vị tiên quan bên cạnh nhanh chóng đẩy hắn một cái.
Trong sự im lặng của đám đông, Tiên Y hậu tri hậu giác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sáng như đuốc của Tiên đế Tiên Hậu.
"Rốt cuộc là chuyện gì!"
"Nói!"
"Nói rõ ràng!"
Dáng vẻ thong dong trầm ổn của hai người lúc mới ra Quan Thế đài trong chớp mắt bị phá vỡ, Tiên Đế vung ống tay áo lên, khí thế trên người khiến người khác choáng ngợp không dám tới gần.
Mọi người tránh ra một đường, Tiên Đế Tiên Hậu gia tăng tốc độ bước chân.
Lúc này mới có người căng da đầu nói: "Sau khi Đế Nữ tỉnh lại, liền lấy thủ lệnh thông hành của Tiên quân, đã ra ngoài Bất Ngự Môn."
"?!"
Tiên Hậu có chút kinh ngạc: "Nó vừa mới tỉnh lại đã muốn ra ngoài sao?"
Nữ nhi của bọn họ từ khi nào lại biến thành như vậy? Bình thường sau khi bị thương trở về, không phải đều nằm hơn nửa tháng, khóc nháo muốn mấy món đồ chơi pháp bảo, sau đó xuống dưới ra oai chảnh chọe và không nghe khuyên bảo sao?
Trong mắt Tiên Đế bùng lên ánh lửa, trầm giọng nói: "Đế Nữ đi đâu rồi? Thủ lệnh thông hành kia lấy từ đâu ra? Nó đến Ma giới bị trọng thương như vậy, không lo dưỡng thương, ngược lại chạy ra ngoài làm gì? Đám ma tu ngoài Bất Ngự Môn làm gì có chuyện tha cho nó!"
Ông vốn tưởng rằng nữ nhi ngoan của mình lại giở tính, nghĩ mọi cách lấy thủ lệnh thông hành để ra ngoài, lại không nghĩ tới, phía dưới có một Tiên quân bước ra, hình như có chút lúng túng: "Hồi Tiên Đế, là ta đưa."
Tiên Đế dừng lại, nhìn về phía hắn, đột nhiên đau cả đầu.
Ông nhận ra người này, là lão nhân trong Chúng Tiên điện.
"Ngô nhi* tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ đắc tội Tiên quân, mong thỉnh thứ lỗi."
(Ji: *吾儿 - con của tôi, chữ 吾 này ý chỉ bản thân, vật sở hữu của bản thân)
Ông khách khí như vậy, nếu là lúc trước, vị tiên quân này tuy trong lòng tức giận Đế Nữ bao nhiêu, nhưng chỉ có thể làm vẻ mặt hòa ái nhận lấy, không nói gì nhiều.
Tiên Đế đều hạ mình, dùng như vậy thái độ, bọn họ còn có thể nói thêm cái gì?
Lúc trước đúng thật là như vậy.
Nhưng hiện tại, sau khi Tiên Đế nói xong liền phát hiện nét mặt đối phương có một vẻ không thoải mái và cổ quái.
Tiên quân không biết nên mở miệng thế nào.
Hắn muốn nói, mười Tiên quân Tiên Tôn bọn họ nghe nói Đế Nữ đã tỉnh, vốn định đến hỏi chuyện Tử Lôi lại không nhịn được mà răn dạy vài câu, chọc giận Đế Nữ, một kiếm đã hất bọn họ ra ngoài, cảm giác lúc ấy khó mà chịu nổi.
Khí thế của Đế Nữ lại khiến mọi người trở tay không kịp, mơ hồ bị dọa sợ, mới khó lòng từ chối.
...Hắn có chút khó nói.
Tuy nói hôm ấy bọn họ có cảnh giới cao nên không bị bất kỳ thương tích nào, chỉ ngã sấp mặt mà thôi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng khó có thể mở miệng.
Tiên quân chỉ có thể nói: "Tiên Đế nói quá lời.
Việc này...!Đế Nữ chỉ hỏi một câu, ta thấy Đế Nữ phục hồi khá tốt nên không nghĩ nhiều, mới đưa thủ lệnh cho nàng ấy."
Hơn mười Tiên quân Tiên Tôn hôm đó ở đây nghe hắn nói như vậy, cúi đầu lặng im, không phản bác một câu nào.
Cũng rất may, ngày ấy chỉ có Phù Ngạn tiểu tiên ở bên cạnh Đế Nữ, nàng lấy được thủ lệnh liền đến Lạc Vân Thành, tiểu tiên kia cũng hiểu chuyện không nói lung tung, khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm sau đó.
Tiên Đế Tiên Hậu phát hiện không khí quỷ dị, song lúc dời tầm mắt qua, lại không nhìn ra trên mặt bọn họ không đúng chỗ nào, còn những người ngày đó không có mặt càng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không gặp rắc rối, trong lòng Tiên Đế Tiên Hậu cũng yên tâm một chút.
Ngay sau đó,