Địa giới ngoài Bất Ngự Môn, có đủ loại người lui tới đến từ Tứ giới.
Tuy nói Bất Ngự Môn là tầng bảo hộ của Tiên giới cho người Tiên giới, nhưng bên ngoài này có rất nhiều cơ duyên, vài Tiên tu cấp thấp cách một thời gian sẽ ra ngoài lịch luyện, có vài người cảnh giới không tệ, lại nguyện ý sống bên ngoài Bất Ngự Môn.
Địa giới bên ngoài qua nhiều năm, bất kỳ thành trấn nào cũng theo quy tắc câu cá lớn nuốt cá bé, thành chủ hoặc trấn trưởng đều dựa vào thực lực để ngồi vững, cũng phải chấp nhận khiêu chiến từ khách đến thăm mọi lúc.
Còn về thân phận của những người này thì Tiên, Minh hoặc Yêu đều được; Ma tu lại ít hơn, chỉ vì mấy năm nay bên trong Ma giới không yên ổn, các Ma còn tranh đấu với nhau, kẻ có thừa lực tham dự chuyện bên ngoài tất nhiên cũng không nhiều, nếu có cũng đa phần là do cơ duyên hoặc tài nguyên.
Nơi có nhiều người, yêu thú cảm nhận khí thế nơi đó quá mạnh, cũng sẽ không tự tìm đường chết, đa số đều sống ở các rừng núi ngoài thành, thỉnh thoảng ban đêm sẽ rời núi tìm một bữa thịnh soạn ở trấn gần đó, lá gan lớn thì sẽ chạy vào thành thử thăm dò một chút.
Thành trì đầu tiên của Bất Ngự Môn, tính ra cũng cách Tiên giới một đoạn, vị trí hơi lệch một chút, tên là Nhật Mộ Thành.
Thành chủ của tòa thành này hiện giờ là người Minh giới, nên nơi đây không ít Quỷ tu lui tới, khi trời tối thì náo nhiệt hơn các thành trì khác rất nhiều, cũng không có nhiều trạm gác kiểm soát kẻ vào thành, dù là người hay quỷ hay kẻ bị truy nã hoặc kẻ giết người như Ma giả, ai ai cũng đều có thể ra vào.
Nơi này cái gì cũng có như sòng bạc sinh tử, ám các nặc danh nhận đơn giết người, thanh lâu quán rượu.
Ngay cả sạp bán hàng cũng có thể bán toàn hàng lậu, từ đấu giá chân chính hoặc trộm từ một đại nhân vật cũng có, nếu bất cẩn nhìn trúng lại bị người mua đi, có thể bản thân cũng không biết đã rước phiền toái vào người tự lúc nào.
Hiển nhiên người của các giới còn lại đã quen với hành tung quỷ dị này, có mấy Quỷ tu mặt như bộ xương khô, lúc đi ngang qua còn không chút do dự chào hỏi.
Sau khi Phong Thầm và Phù Ngạn vào thành, dù bọn họ đều là mặc màu tối không hề nổi bật, một người đội mũ sa và một người đeo khăn che mặt, cũng không ngăn được ánh mắt trắng trợn của người xung quanh.
Hai nữ tử lạ mắt, vừa nhìn đều có dáng người duyên dáng, khí chất không tầm thường.
Nhật Mộ Thành có nữ tử, nhưng những người đó không cần so sánh cũng biết khác hẳn hai người này.
Ngày trước không phải không có người như vậy tiến vào, đa số đều là thiếu gia tiểu thư của mấy đại gia tộc đại nhân vật, nghe nói đến Nhật Mộ Thành hoặc đi ngang qua tò mò, nên muốn tới coi một chút.
Nhưng Nhật Mộ Thành toàn là loại người nào chứ, một đám không sợ chết, chẳng có kẻ nào tốt đẹp, giết người còn nhiều hơn ăn cơm, trông thấy loại người không chung đường lớn lên trong điều kiện tốt, dáng vẻ yếu ớt nho nhã, chỉ có mỹ mạo không có thực lực, sao có bỏ qua như vậy được, đây cũng coi như là niềm vui của Nhật Mộ Thành bọn họ.
Rất nhanh có người đến cạnh các nàng, vừa đi cùng vừa cười hỏi: "Hai vị xem ra đều là Tiên tu nhỉ? Nhìn khí độ phi phàm, còn trông lạ hoắc, sao lại muốn tới Nhật Mộ Thành của bọn ta thế?"
Phù Ngạn nhìn hắn một cái, thấy Đế nữ không quan tâm không nói lời nào, tựa như không thấy, nên cũng không đáp lời.
Người nọ vừa thấy tình cảnh này liền biết nhất định trong hai người này nữ tử đội mũ sa là chủ nhân, nhích người vòng sang bên cạnh Phong Thầm, cười tủm tỉm: "Sao tiểu tiên tử không nói lời nào? Trông dáng vẻ này của ngươi hình như có mục đích, tới tìm thứ gì đó sao? Hay là nói với tại hạ đi, tốt xấu gì ta cũng sinh sống tại đây mười mấy năm, nếu có chuyện gì ta vẫn có thể giúp được."
Hắn thấy Phong Thầm không nói lời nào, cho dù ra vẻ phớt lờ, hắn cũng xem "nàng" như một con hổ giấy.
Dù kiểu dáng y phục này giống nam tử, khá rộng thùng thình, cũng không che được dáng người duyên dáng của nàng, lập tức không nhịn được cười nói: "Chà, sao vẫn không chịu nói chuyện, chẳng lẽ là người câm hay sao? Vậy thật đúng là đáng tiếc, thật muốn nghe thử tiểu tiên tử kêu lên sẽ có cảm giác thế nào ——"
Hắn dí sát mặt vào nói, còn phả ra một hơi, chớp mắt đã bắt lấy cổ tay "nàng", lòng bàn tay mập mờ sượt qua làn da mỏng manh của "nàng".
"Ối!!!"
Trong giây lát, sắc mặt nam tử trắng bệch che tay phải, không khắc chế được mà ngả về sau theo lực đạo của Phong Thầm, hai đầu gối từ từ hạ xuống, lúc hoàn toàn quỳ xuống đất, tròng mắt trợn trắng, môi chuyển tím, trực tiếp đổ xuống.
Ngón tay Phong Thầm ở trên đỉnh đầu hắn buông ra, lật tay ra hiệu, Phù Ngạn hồi thần lại nhanh chóng lấy khăn tay đặt lên.
Hắn tùy tiện lau chùi một chút, lạnh nhạt nói: "Đúng thật rất đáng tiếc."
Đường sống không đi, cứ muốn tìm đường chết.
Không hổ là Nhật Mộ Thành, mười năm như một ngày.
Chiếc khăn lướt qua đầu ngón tay hắn, nhẹ nhàng rơi xuống.
Phù Ngạn vừa kinh vừa sợ nhìn người nằm trên mặt đất không còn hơi thở gần như trong phút chốc, sắc mặt lập tức tái mét giống như tên này.
Đến lúc nàng ngẩng đầu, thấy Đế nữ đã điềm nhiên đi về phía trước, vội vàng đi theo.
Người xung quanh vốn còn hứng thú muốn bảo người kia chia sẻ với nhau một chút, lúc này thấy thế cũng xoay đầu, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lần này không còn ai tới quấy rầy bọn họ nữa.
Rất nhanh, tin tức Nhật Mộ Thành có hai nữ tử mới tới không thể chọc vào đã được truyền ra ngoài, còn nhắc nhở về đặc thù phục sức —— đặc biệt cẩn thận với người đội mũ sa, sâu không thể lường, thủ đoạn tàn nhẫn, chớp mắt đã lấy một mạng người.
.
Phong Thầm chọn một khách điếm bước vào, đặt gian phòng.
Phù Ngạn còn cho là Đế nữ muốn tạm ở đây, đi theo vào phòng đóng kín cửa, xoay người liền thấy Đế nữ đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động liền thu hồi tầm mắt và nhìn về phía nàng, mở miệng nói: "Ngươi biết Nhật Mộ Thành không?"
Sắc mặt Phù Ngạn còn chưa khôi phục hoàn toàn, trông vẫn có chút tiều tụy, nàng lắc đầu nói: "Đây là lần đầu tiên nô tỳ tới đây cùng điện hạ."
Phong Thầm hơi gật đầu.
"Nếu đã như thế, ngươi ở lại khách điếm này không được ra ngoài.
Mọi việc chờ ta trở về rồi nói sau."
Phù Ngạn kinh ngạc nói: "Điện hạ, người muốn làm một mình sao? Nhưng người bên ngoài đều là......"
"Nhật Mộ Thành có một quy tắc, không được gây sự trong khách điếm.
Ngươi ở đây sẽ an toàn."
Phong Thầm hờ hững nói: "Nếu lúc ta trở về phòng không có người, ngươi liền tự sinh tự diệt đi."
Phù Ngạn không biết nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn đồng ý.
Phong Thầm không nhiều lời nữa, đẩy cửa ra ngoài, về lại đường phố theo hướng đã đến, đi vào cửa trà lâu đầu tiên ở Nhật Mộ Thành.
Đối phương không nói trà lâu nào cũng không nói canh giờ nào, hắn tìm bừa một vị trí ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài.
Ở một mức độ nào đó, không khí Nhật Mộ Thành có chút giống Ma giới, từ sau khi đổi thân thể với Tạ Vi Ninh làm Đế nữ, dù ở Ma giới cũng rất ít khi cảm nhận được khí tức như vậy, lần này vào thành lại có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, thật sự có chút buồn cười.
Chưa bao lâu, tiểu nhị tiến đến bên cạnh nàng thấp giọng nói: "Có người mời tiên tử đến nhã gian ở lầu tứ."
Phong Thầm theo hắn vào phòng, thấy vóc dáng và mặt nạ của người ngồi bên trong, chắc chắn chính là kẻ tới tìm "Đế nữ" thương lượng hợp tác đêm đó.
Sau khi tiểu nhị rời đi, đối phương đưa tay ra hiệu: "Mời Đế nữ ngồi.
Thật không ngờ Đế nữ chỉ mang theo một thị nữ ra ngoài, không biết nên nói lá gan của Đế nữ lớn hay Đế nữ tin tưởng bọn ta đến thế đây."
"Chỉ là trò chuyện thôi mà, có gì lo lắng chứ."
Phong Thầm nói: "Có điều không nghĩ tới chưa đến hai ngày, ngươi có thể chạy đến từ Ma giới, bản lĩnh tốt đấy."
Kẻ đối diện cười nói: "Đế nữ cứ yên tâm, ta tới nhanh cũng chỉ là mượn biện pháp khác, hôm nay vẫn chỉ có một mình ta tới.
Nếu Đế nữ đã bóp nát ngọc giản, ắt hẳn cũng đã nghĩ kỹ muốn hợp tác cùng bọn ta nhỉ."
"Tất nhiên.
Bằng không bản Đế nữ tới đây làm cái gì?" Phong Thầm cong khóe miệng nói, "Nhưng không ngờ các ngươi cũng tin tưởng ta như vậy, chỉ phái một mình ngươi tới."
"Đế nữ hỏi như thế, ta cũng nói lời thật.
Dù sao ta đã gặp Đế nữ, quen thuộc với người cũng dễ nói chuyện, còn nếu...!nếu Đế nữ không muốn hợp tác, muốn làm gì đó, vậy vẫn chỉ có thể đối mặt với ta."
Hắn biểu lộ thành ý, là ăn ngay nói thật.
Cho dù Đế nữ nhân cơ hội này bắt lấy hắn, bên bọn họ cũng chỉ mất đi một mình hắn, có bại lộ cũng không sao.
"Chẳng qua nhớ tới ngày ấy Đế nữ đỡ một đòn thay Ma Tôn kia, ta thấy cũng có chút cảm động đó."
Phong Thầm bình tĩnh nói: "Quả thật phải cảm ơn đại lễ hôm ấy của các ngươi, nếu không nhờ lần tập kích đó, Ma Tôn kia cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng ta như hiện tại.
Nhưng trái tim Ma Tôn kia quá sắt đá, nếu đổi thành người khác hiện tại ta đã có thể nắm thóp được rồi."
Nói xong lời cuối cùng, khóe miệng hắn còn nở một nụ cười châm chọc.
Kẻ đối diện thấy cảnh này cũng yên lòng, hai người thử nhau tới lui cũng kết thúc, vào thẳng chủ đề.
"Hôm trước Vô Niệm Thành lại âm thầm ra tay với người khác ở Ma giới, trong một ngày trực tiếp hủy diệt một tòa thành, còn treo thi thể trên tường thành mặc người vây xem.
Thật là ngạo mạn thâm độc! Bọn ta vừa sợ vừa hận, chỉ đành chờ tin tức từ Đế nữ để hợp tác cùng người đấy!"
"Vậy các ngươi nghĩ thế nào, cần ta phái bao nhiêu người để giúp ngươi?"
"Vậy...!nhất định là càng nhiều càng tốt! Chúng ta muốn chờ Tiên giới phái người tới, tốt nhất là một tháng, không, trong vòng nửa tháng là có thể điều động nhân lực.
Nếu Đế nữ không phản đối, chi bằng chúng ta muộn nhất bảy ngày sau gặp mặt ở ngoài Ma giới..."
Tên này hồn nhiên không biết, dù hắn có nói nhiều hơn, phần còn lại kỳ thật đều không quan trọng nữa.
Hai ngày nay hắn có thể bước ra từ Vô Niệm Thành, đã bại lộ thân phận của hắn ở Vô Niệm Thành.
Phong Thầm cũng chỉ nghe qua loa một lần.
Hắn giương mắt nhìn một chút, liền thu hồi ánh mắt, không ai để ý đến sự âm lãnh trong mắt.
Hiện tại hắn có thể diệt trừ kẻ này rồi đưa thi thể về Ma giới.
Nhưng hắn nghĩ lại một chút, quyết định để tên này trở về nguyên vẹn.
Phong Thầm nhìn khuôn mặt thuộc về "Tạ Vi Ninh" trên mặt nước, đôi mắt hơi trầm xuống.
Hắn muốn xem thử Tạ Vi Ninh sẽ làm gì vào lúc làm Ma Tôn, hoặc là nói, hắn muốn biết được biện pháp của nàng, mới biết đối phương ở trong cơ thể mình có thể khiến mình yên tâm hoặc tin tưởng hơn một chút hay không.
Cho dù sau khi nàng đổi thân thể cũng không về tìm Tiên giới.
Cho dù hành động trước đó của nàng với Từ Hư Thành đã khiến hắn sững sờ.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Sau nửa canh giờ, hai người lần lượt ra khỏi trà lâu cách nhau một khoảng thời gian, đối phương vô cùng hài lòng mà rời đi.
Phong Thầm đi trên đường, lại vòng sang một con đường khác.
Con đường này hướng lên núi, dần dần dẫn đến nơi dân cư thưa thớt, lúc này đã nhá nhem tối, sắc trời tối dần, đường núi nhỏ cách một đoạn khá xa mới có một ngọn đèn, còn lắc lư trong bóng đêm, trông mà rùng mình.
Hắn bước tiếp, đi vào cửa một ngôi miếu hoang, phủi tay áo.
Đế nữ không nhẹ không nặng mà nói: "Thật là, đám Ma tu kia lại hẹn ở một nơi thế này, nếu không cho bản Đế nữ chút tin tức hữu dụng, chậc..."
Sắc mặt "nàng" khó coi bước vào miếu hoang.
Kẻ trong tối đang chờ đợi, thấy "nàng" thật sự tiến vào một lúc lâu không ra nữa, liền không nhịn được cử động, tiếp cận từ trên nóc nhà.
Ngay sau đó, tiếng mái ngói vang lên, trong lúc hắn trợn trừng mắt, một tàn ảnh bay từ dưới lên nhanh chóng đè mạnh xuống.
"Bịch" một tiếng, bóng người rơi xuống từ nóc nhà, lúc sắp tiếp đất liền xoay người lại, bay thẳng về phía cửa.
Nhưng hắn vừa cử động, liền cảm thấy phía sau truyền đến một lực hút mạnh mẽ, cảm giác da của mình sắp tróc ra khỏi cơ thể.
Đây là công pháp gì thế?!
Lòng hắn đầy sợ hãi, cảm thấy không ổn nên không tiếp tục tránh nữa, xoay người nghênh đón, pháp thuật màu cam hình thành từ lòng bàn tay, cảm giác nóng lên từ sự ngưng tụ của không khí.
Một dải lụa trắng nhanh chóng xoay trên không, lộ ra nguyên hình mỏng manh và trong suốt, tản ra ánh sao trong không trung, trông vừa rực rỡ vừa bồng bềnh nhưng ra tay lại cực kỳ tàn khốc.
Dải lụa như một u hồn đòi mạng, tuôn ra một đường thẳng tắp cứng rắn xuyên qua cánh tay người nọ, thấm đượm màu máu và bao bọc lấy thân thể kéo về phía trước, một đầu dải lụa vòng