Không thể không nói, lúc nghe mấy chữ "Bảo vệ cái mạng này cho ngươi" từ miệng của một Ma Tôn, là cực kỳ chấn động.
Đặc biệt là hàm nghĩa phía sau, làm Tạ Vi Ninh ngây ngốc một lúc lâu mới hiểu ra, về sau mình cũng miễn cưỡng xem như có một Ma Tôn làm "chỗ dựa", quả thực khiến người ta thụ sủng nhược kinh* —— nhưng đây là Ma Tôn đấy, vì thế nàng nhanh chóng giữ gìn tỉnh táo.
(Ji: *Được ưu ái nhưng cảm thấy kinh sợ)
Không biết chữ "bảo vệ" này là dùng cách nào bảo vệ đây.
Tạ Vi Ninh do dự hỏi: "Ngươi nói thế...!là có ý gì?"
Phong Thầm: "Ý trên mặt chữ."
Hắn rũ mắt xuống, nhìn điểm sáng trên Thông Lục Nghi nói: "Chẳng phải ngươi lo lắng không làm được Tiên Đế, sẽ chết bởi lời thề máu đầu tim à? Chờ ta đánh hạ Tiên giới sẽ chỉ tên ngươi làm Tiên Đế, đến lúc đó ngươi cũng không cần khốn đốn vì máu đầu tim nữa.".
ngôn tình hoàn
Phong Thầm nhớ tới nàng vốn là phàm nhân, dừng một chút, bổ sung thêm: "Dù chỉ có một khắc, ngươi được mọi người thừa nhận là Tiên Đế, lời thề cũng sẽ biến mất.
Không hề nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu."
Tạ Vi Ninh: "......"
Nàng nhăn mặt, không dám nói có thể hắn sẽ không đánh hạ nổi Tiên giới.
Tuy rằng Tạ Vi Ninh đọc rất ít, nhưng vẫn biết một chút cốt truyện gốc, sau khi "Đế nữ" trong truyện bị đánh thê thảm vào địa lao, rồi nổi điên và hộc máu tiêu đời, hắn vẫn là một Ma Tôn chưa rõ danh tính, kẻ đại diện cho sự thần bí và thâm sâu khó lường.
Lúc nàng định bỏ ngang thì đọc tới cảnh cuối của một chương: Ma cung khảm vào giữa núi, khí thế hùng vĩ, bố cục quỷ dị, người Ma giới quỳ một gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía người trên đài cao được vạn chúng kính ngưỡng, cùng hô lên "Bái kiến Ma chủ".
Tối nay mưa rất lớn, Ma giới còn nổi lên từng cơn gió lớn ù ù, đến bên cửa sổ gần như không thấy rõ cảnh vật bên ngoài, tất cả đều bị bao phủ bởi màn mưa đung đưa trong gió.
Tuy là thế, Tạ Vi Ninh vẫn có thể nhìn thấy vách núi hai bên Ma cung.
Mặc dù hiện tại Ma cung còn đơn sơ, nhưng đã mang dáng vẻ sơ khai trong truyện rồi.
Kết hợp với các tin tức trước kia nhận được, còn cần gì nghi ngờ nữa? Vị Ma chủ kia nhất định là Phong Thầm đã đánh thắng một đám Ma tôn, nhưng hiện tại bởi vì nàng mà xuất hiện đường rẽ ở giai đoạn trước thôi.
Rất hiển nhiên, đây là một vai ác, nhân vật được chú định sẽ bị vai chính đánh bại.
Đối mặt với kết cục chú định như vậy, chẳng lẽ bây giờ nàng đi nói đối phương dừng tay sao? Không thực tế.
Hay là hợp tác với nam nữ chủ đối đầu với hắn? Cũng không thực tế.
Dù sao nàng đã hoán đổi thân thể với người ta, tốt xấu cũng có nửa phần tình nghĩa, càng không nói thân thể của mình vẫn đang nằm trong tay đối phương, không ổn không ổn.
Nàng không muốn đánh Ma giới, cũng không muốn đánh Tiên giới.
Muốn thiên hạ thái bình biết bao, bản thân không cần cố gắng để được nghỉ ngơi, thích ứng trong mọi hoàn cảnh nữa.
Tạ Vi Ninh thử hỏi: "Trừ điều này, còn có cách khác không?"
"......"
An tĩnh kỳ lạ thế này khiến Tạ Vi Ninh hơi bất an: "Không có à?"
"Tạ Vi Ninh."
Phong Thầm nhíu mày nhìn điểm sáng chằm chằm, cảm xúc trong mắt phức tạp, hắn ổn định thanh âm, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ, ngươi muốn ta giúp ngươi lên làm Tiên Đế."
Tạ Vi Ninh động lòng, thuận theo ý đó mà nói: "Ta cảm thấy có thể."
Nước mưa lạnh lẽo cũng không thể làm Phong Thầm hoàn toàn hoàn hồn, lại bị vực dậy bởi một câu nói của nàng, không có lúc nào tỉnh táo hơn lúc này.
Giọng điệu hắn lạnh nhạt, trực tiếp đánh vỡ ảo tưởng của nàng: "Chắc là ngươi chưa tỉnh ngủ rồi."
Lời hứa đã được đưa ra, Phong Thầm cảm thấy nếu như nghe nàng nói tiếp, không biết sẽ phải nghe mấy lời mê sảng gì từ miệng nàng, chuyển chủ đề: "Hôm nay ta gặp mặt gian tế kia, là kẻ lần trước."
Tuy đối phương rất cẩn thận, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới Ma Tôn và Đế nữ còn có sự trao đổi sâu xa như vậy, nói ra sợ là không ai tin nổi.
"Sau khi bóp nát ngọc giản, trên đó hiện ra chữ hai ngày sau, đối phương từ Vô Niệm Thành đến Nhật Mộ Thành chỉ trong hai ngày, có thể khoanh vùng được thân phận của hắn ở doanh trại Tu La.
Thời gian ra ngoài của các doanh trại khác không tùy tiện như vậy, cho dù đổi ca hoặc xin nghỉ cũng không được.
Như vậy, hẳn là hắn đã che giấu tu vi và thực lực."
Tạ Vi Ninh khẽ thở dài, biết hiện tại dù tranh luận chuyện tấn công Tiên giới với hắn cũng không rõ ràng, thầm một tiếng Bỏ đi bỏ đi, rồi nói theo chủ đề: "Tốt.
Như vậy phạm vi thu nhỏ rất nhiều, có thể đối chiếu với danh sách khả nghi của bọn Kiếp Sát đã tra trước đó, lại dựa vào thân hình, chắc sẽ tìm được rất nhanh."
"Ừm." Phong Thầm nói, "Hơn nữa hắn có thể chạy tới Nhật Mộ Thành trong hai ngày, hoặc là tự có pháp bảo, điều này có khả năng hơn, hoặc đi cùng phương tiện với người khác.
Ngươi có thể xem thử hai ngày nay, Vô Niệm Thành có đội ngũ ra ngoài hay không."
Tạ Vi Ninh đáp lời.
Phong Thầm: "Sau khi tra ra kẻ này, tùy ngươi xử trí."
Tạ Vi Ninh sửng sốt, nói đùa: "Ý ngươi là nói nếu ta muốn cũng có thể thả hắn sao?"
"......"
Tạ Vi Ninh không biết sau khi nàng thốt ra lời này, người bên kia liền dán chặt mắt vào Thông Lục Nghi, khóe môi mím chặt, dáng vẻ như không ngờ được.
Qua một lát sau, nàng nghe người đối diện cười lạnh nói: "Đúng."
Sau đó bầu không khí giữa hai người lập tức đông cứng.
Tạ Vi Ninh nhìn rồi nói: "Không còn chuyện gì thì ta đi đây."
"Từ từ." Phong Thầm lạnh mặt nói, "Ngươi có kẻ thù gì không? Hoặc ngươi biết Đế nữ có kẻ thù gì không?"
Tạ Vi Ninh lập tức căng thẳng: "Sao thế, ngươi đã gặp chuyện gì rồi! Đối đầu với kẻ nào vậy? Tuyệt đối phải cẩn thận, đừng đối cứng, cẩn thận thân thể của ta đấy! Ta nói chứ hôm nay ngươi lạ lạ thế nào ấy! Là Giang Nhược Vụ hay Phong Hành tiên quân?"
"...Không phải bọn họ.
Hai người đó không có năng lực lớn như vậy."
Sắc mặt Phong Thầm bình thường, nhàn nhạt nói: "Hôm nay lúc ta rời đi, có người theo dõi từ Bất Ngự Môn đến Nhật Mộ Thành, vừa rồi đã bị ta phát hiện liền muốn giết ta, ta đã xử lý hết.
Hai tên đó đều là Kim Tiên, còn bị người ta hạ cấm chế, chỉ là con rối thôi."
"Huống hồ, không hề có ai biết chuyện ta ra khỏi Bất Ngự Môn."
"Đối phương có thể đi theo, chứng tỏ bọn họ đã biết ta có ý định khởi hành trước đó." Ánh mắt Phong Thầm trống rỗng rơi xuống một nơi, vẻ mặt lạnh lùng nói, "Ta nghĩ, chỉ có chuyện ta sai người chuẩn bị y phục ở Tiên phủ, mới có thể khiến kẻ trong bóng tối kia nghi ngờ."
"Trong thị nữ hoặc Hộ Thiên Vệ ở Tiên phủ của ngươi, có kẻ phản bội."
Giọng điệu hắn chắc chắn và nhẹ nhàng hờ hững như vậy, tựa như đang nói chuyện ăn một bát cơm nhỏ nhặt.
Tạ Vi Ninh nghe lại cực kỳ khiếp sợ.
Bên cạnh Đế nữ có kẻ phản bội sao? Không phải, đối phương đang toan tính chuyện gì?
Trong nguyên tác mở đầu nàng thảm như vậy, sau đó "gián đoạn kết nối" một lúc, còn bị người khác chỉ trích hết lần này tới lần khác, khó khăn lắm mới trở về lại bị chúng bạn xa lánh, bị người Tiên giới giận dữ nhốt vào địa lao để bình ổn oan hồn, sau đó hoàn toàn "offline"!
Sao lại còn có phản đồ, còn có người muốn giết nàng sao? Thân phận Đế nữ này thế mà cũng có phiền phức như vậy?!
"Ta, ta không biết còn có ai.
Nhưng nếu ngươi muốn nghe, thật ra Đế nữ kết thù...!hẳn là không ít, chỉ nói đến chuyện hôn ước giữa Đế nữ và Phong Hành tiên quân, đã kéo rất nhiều thù hận của nữ tiên rồi.
Hơn nữa trước đó Đế nữ còn thường xuyên chọc giận mấy Tiên quân Tiên tôn gì đó, khó nói lắm."
Tạ Vi Ninh trầm tư suy nghĩ, đầu ngón tay xoắn tóc một vòng lại một vòng.
Thường ở thời khắc nào đó, nếu người muốn nhớ ra chi tiết, lại rất khó nhớ ra những nội dung lướt sơ qua đã dễ dàng quên trước đó, huống chi là mấy cái tên không nổi bật.
Nàng chỉ có thể nói: "Nếu không thì, phàm là người thân cận ngươi đều phải cẩn thận một chút, bất kể nam nữ, bất kể thân phận gì.
Giang Nhược Vụ và Phong Hành tiên quân là phải cẩn thận nhất đấy!"
Phong Thầm: "......"
Nói với không nói chẳng khác nhau mấy.
Tạ Vi Ninh lo lắng nói: "Ngươi không bị thương chứ?"
Trời ạ, sao thân thể của nàng lại có vận mệnh nghiệt ngã thế này.
Phong Thầm cúi đầu quét mắt qua vết thương từ kiếm ở lòng bàn tay, nhìn một hồi lâu mới nói: "Không có."
Tạ Vi Ninh nhẹ nhàng thở phào: "Vậy thì tốt."
Phong Thầm ngắt lời cảm thán của nàng: "Trước đó ta ép hỏi đối phương, chỉ kịp nghe nửa chữ rất nhỏ, hắn đã tự nổ mà chết.
Không giống chữ giang hay chữ phong."
Hắn nhíu mày nói: "Nếu ngươi nhớ ra danh tính nào thì báo với ta, ta lần lượt đối chiếu thử.
Còn về phản đồ trong Tiên phủ của ngươi, ta giúp ngươi xử lý."
Tạ Vi Ninh đồng ý.
Lúc hai người đang định ngắt Thông Lục Nghi khi, nàng lại không nhịn được mà hỏi: "Ta nghe thấy tiếng mưa bên chỗ ngươi, đôi lúc còn muốn át cả tiếng của ngươi.
Chẳng lẽ ngươi đang ở bên ngoài sao?"
Phong Thầm vừa đứng lên, đang định xuống núi, nghe lời này thân hình liền sững lại.
Hắn không biết, hiện tại cả khuôn mặt hắn có vẻ hơi căng thẳng, phảng phất đủ loại cảm xúc phức tạp hội tụ lại, ngón tay đè mạnh lên hoa văn gồ ghề của Thông Lục Nghi, sau đó hồi lâu, lạnh nhạt "Ừm" một tiếng.
Tạ Vi Ninh: "Ngươi có mang ô không? Ta cảm thấy e là ngươi không có, nếu không âm thanh này cũng sẽ không cách gần như vậy.
Sao ngươi lại dầm mưa thế!"
Y phục hắn đang mặc lại không thể chống mưa!
Tạ Vi Ninh nhìn ngoài cửa sổ, không biết cơn mưa khác nhau của cùng một bầu trời liệu có đáng sợ như nhau hay không.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ bản thân bị mưa tạt thảm thương như vậy, tóc bết vào nhau mất hết hình tượng, nàng đau lòng cho thân thể của mình: "Mưa to như vậy, ngươi dầm bao lâu rồi? Nếu bị cảm...!lạnh hoặc phát sốt thì làm sao đây? Ma tu thuộc hạ của ngươi vào ngày mưa đều về phòng rồi! Xin ngươi sau khi trở về, có thể nấu bát trà gừng để uống hay không?"
Phong Thầm cổ quái nói: "...Thân thể này của ngươi hiện giờ đã là cảnh giới Kim Tiên, sao lại sợ mưa chứ."
Ngữ khí Tạ Vi Ninh cứng rắn: "Ma Tôn đại nhân có thể yêu quý thân thể một chút hay không? Có thể hay không?"
Phong Thầm cười chế giễu, ngắt Thông Lục Nghi trước.
Ấy vậy mà, hắn đi được nửa đường, nhìn thấy một đình nghỉ chân, lại ma xui quỷ khiến mà thay đổi phương hướng, bước vào trú mưa.
Chờ Phong Thầm hồi thần lại, khóe miệng vô thức hạ xuống mím chặt, có vẻ nghiêm túc và không vui.
Đến nửa canh giờ sau, mưa nhỏ đi nhưng chưa dứt, thân ảnh Đế nữ đứng trong đình, như không thể chịu đựng được nữa, nói một câu "Ngu xuẩn tột cùng", rồi cất bước ra ngoài.
.
Tạ Vi Ninh nhận được tin tức từ Phong Thầm, liền nói các chi tiết mà hắn đã phân tích về gian tế cho Kiếp Sát và Đoạt Kiêu, rồi dặn dò vài câu, giao phó hai người âm thầm tiến hành điều tra.
Vào một đêm muộn của hai ngày sau.
Trong doanh trại Tu La, vài Ma tu huấn luyện trở về, thuận đường mua ít linh thực rượu thịt trong thành về, chuẩn bị ngồi bên lửa trại vui vẻ một trận.
"Chà, nhân lúc vẫn chưa xuất phát, ăn chút đồ ngon trước đi.
Quỷ mới biết trên đường khi nào mới được nghỉ ngơi."
"Nói nhiều như vậy làm gì, nào, cạn một ly!"
Hai người cụng ly, người bên cạnh chia chân gà nướng, miệng vừa nhai vừa nói: "Tranh thủ chút thời gian, các ngươi không ăn thịt thì ta ăn, rất đắt đấy! Đừng trách