Kỳ thật Mục Kinh Trập cũng không muốn làm như vậy, nhưng cô không khống chế được, trước giờ cũng chưa gặp qua rắn thật, lại đột nhiên đối mặt với nhiều rắn như vậy, một màn dọa người như thế làm cô không có cách nào khống chế bản thân.
"Làm sợ muốn chết." Lại bị gió thổi vào cửa dọa sợ, Mục Kinh Trập vỗ vỗ ngực.
Thiệu Đông cau mày nhìn Mục Kinh Trập, suy nghĩ một chút rồi nắm lấy tay cô: "Mẹ, để con giúp mẹ gọi hồn."
"Hả?"
"Lúc trước con cũng bị hù qua.
Trong thôn có bà giúp con gọi trở về, sau đó con đã khỏe lại".
Thiệu Đông nói xong liền ngồi xổm xuống, nhặt một nắm đất nhỏ dưới đất, vỗ vào đầu Mục Kinh Trập, nghiêm túc giúp cô gọi.
Đây là phương pháp thường được người lớn sử dụng sau khi lũ trẻ ở thôn Đại Đông sợ hãi và Thiệu Đông đã nghiêm túc sử dụng nó với Mục Kinh Trập.
"...Đã trở lại, sau này không sợ nữa."
Nhìn Thiệu Đông nghiêm túc, Mục Kinh Trập trong lòng ấm áp, nhịp tim chậm rãi bình tĩnh lại: "Cảm ơn Tiểu Đông, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy thì tốt." Thiệu Đông thở phào nhẹ nhõm.
Mục Kinh Trập nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Đông, không nhịn được bế cậu lên, xoay một vòng: "Tiểu Đông, sao con lại đáng yêu như vậy."
Thiệu Đông bị ôm đến ngây người, dùng sức bám chặt tay Mục Kinh Trập: "Mẹ?"
Mục Kinh Trập thường xuyên ôm Thiệu Bắc và Thiệu Trung như thế này, đối với cậu là lần đầu tiên cho nên cả người có chút không tự nhiên.
Mục Kinh Trập nhìn bộ dáng của cậu, nếu không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót, sau khi đặt cậu xuống liền hôn lên trán cậu.
"Hahha."
Lần này, Thiệu Đông hoàn toàn sững sờ, sắc mặt dần dần đỏ lên, càng thêm lắp bắp nói: "Mẹ, mẹ...!làm gì vậy?"
"Ta vừa mới hôn con đó." Mục Kinh Trập thành thật thú nhận: "Lúc trước ta ở trong thành phố không nhịn được hôn Thiệu Tây, lúc đó ta có một ý nghĩ là con với Thiệu Tây sau này lớn lên sẽ không có cơ hội nữa, cho nên ta chỉ là...!"
Cô cười thỏa mãn: "Tiểu Đông, ta không nói trước với con, con không giận chứ?"
Thiệu Đông không tức giận, chỉ là đối với cậu, nó quá bất ngờ mà thôi.
Cậu mơ hồ nhớ tới mẹ ruột trước đó đã từng hôn cậu, hôn lên mặt và trán của cậu, nhưng ký ức quá xa xôi, phảng phất như là ở trong mơ.
Nhưng bây giờ cậu rõ ràng biết đây không phải là mơ, khi Mục Kinh Trập hôn cậu, cậu cảm thấy toàn thân được bao bọc bởi hơi ấm, khiến cậu có chút mê man.
Thiệu Đông sắp xếp lời nói: "Con không tức giận, nhưng con đã là nam tử hán đại trượng phu..."
"Ta biết, yên tâm đi, con trai lớn lên tránh mẹ, con gái lớn lên tránh cha, sau này con lớn lên sẽ không như vậy nữa, chỉ là lần này thôi."
Mục Kinh Trập nhanh chóng hứa hẹn, xoa đầu và sửa sang lại tóc giúp Thiệu Đông.
Nhìn vào ánh mắt ấm áp của Mục Kinh Trập, Thiệu Đông có chút bế tắc, trong lòng dâng lên một tia tiếc nuối không nói nên lời.
Cậu đã mong mình sẽ lớn lên, lớn lên để có thể làm được nhiều điều, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy ghen tị với những đứa em của mình.
Cậu chợt muốn hôm nay mình nhỏ lại, cũng muốn được ở trong vòng tay ấm áp của mẹ lâu thêm một chút.
Nhìn Thiệu Đông, Mục Kinh Trập cũng tràn đầy cảm động: "Thời gian trôi nhanh quá, có lúc ta thật sự ước thời gian có thể trôi chậm lại để con có thể từ từ trưởng thành."
Thiệu Nam đang xem: "..."
Giờ phút này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, vậy là bây giờ còn chưa qua đây hôn cậu sao?
Trước khi Thiệu Đông rời đi, Thiệu Nam suy nghĩ một chút, đi rửa trán, sau đó tìm được Mục Kinh Trập, nghiêm túc nhìn cô nói: "Mẹ, năm bát nước đều phải rót bằng."
Mục Kinh Trập nghi ngờ: "Cái gì? Vừa rồi con rửa trán là do dơ sao?" Cô nhìn thấy hành vi bối rối của Thiệu Nam vừa rồi.
"Không, con là đang chuẩn bị." Thiệu Nam chỉ vào trán mình: "Con đã rửa sạch sẽ rồi, đến lúc mẹ hôn con rồi, mẹ đã hôn anh cả và anh hai của con rồi, cho nên năm người chỉ còn thiếu mỗi con.
Mẹ không thể bỏ rơi con được."
Đầu óc Mục Kinh Trập đầy chấm hỏi, cái quái gì vậy? Rửa mặt chờ cô hôn?
Trong lúc không hiểu gì, cô làm theo yêu cầu của Thiệu Nam, hôn cậu một cái, Thiệu Nam lúc