Mục Kinh Trập trong lòng ấm áp: "Cảm ơn các con, nhưng mà, Thiệu Đông, con không cần ngủ dưới chân ta."
"Không có việc gì, chân của mẹ cũng không có thối." Thiệu Đông không cảm thấy có vấn đề gì, cũng không có một chút nào cảm thấy chán ghét.
Mục Kinh Trập: "...!Ý ta không phải như vậy, chỉ là..."
"Không sao đâu, mẹ đi ngủ đi." Thiệu Tây đang ngủ ở trên đỉnh đầu, vỗ vai Mục Kinh Trập: "Nếu mẹ không ngủ được, chúng con hát ru cho mẹ nhé?"
Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đột nhiên kích động, Mục Kinh Trập nhớ lại điều xấu hổ mà cô đã làm lần trước khi hát bài hát ru, thấy Thiệu Bắc Muốn hát: "Con có thể hát, mẹ."
Thôi dẹp đi, lại cho nổ tung trường học, còn có thể ngủ cái gì: "Không, ta sẽ ngủ tiếp." Mục Kinh Trập nhắm mắt lại sau một giây.
Thiệu Tây nhìn dáng vẻ của Mục Kinh Trập bật cười một tiếng nghẹn ngào và tắt đèn pin.
Có lẽ là bởi vì đám người Thiệu Đông bảo vệ, Mục Kinh Trập ban đầu giả bộ ngủ, nhưng sau đó cô đã thật sự ngủ thiếp đi.
Thiệu Đông và những người khác biết Mục Kinh Trập đang ngủ với chúng, vì vậy yên tâm ngủ thiếp đi.
Bầu không khí của Thiệu gia rất thoải mái, an tâm chìm vào giấc ngủ, nhưng bầu không khí của Mục gia lại có chút nặng nề và cổ quái.
Đường Mặc Linh đột nhiên chạy ra ngoài, không phải vì điều gì khác, mà là vì anh lo lắng khi nghe tin Mục Kinh Trập đã xảy ra chuyện, điều này khiến bà Mục và những người khác rất khó hiểu.
Ngay cả khi Đường Mặc Linh quay lại sau đó và nói rằng anh chỉ nghe nói là đã xảy ra chuyện, nghĩ rằng mình có xe hơi, có thể cứu được người nên mới chạy đi, miễn cưỡng giải thích cho qua chuyện.
Nhưng sắc mặt của Mục Tuyết vẫn luôn không tốt, cô ấy phớt lờ Đường Mặc Linh, điều này khiến bà Mục và những người khác cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Từ kinh nghiệm lần trước, bọn họ lập tức nghĩ, chẳng lẽ Mục Kinh Trập lại không thành thật như trước, tới đoạt người Mục Tuyết thích sao?
Bà Mục còn chưa lên cơn thì Đường Mặc Linh đột nhiên đổ bệnh.
Vì không có bằng chứng, Đường Mặc Linh lại bị ốm nên họ chỉ có thể chăm sóc Đường Mặc Linh trước, Mục Tuyết cũng bị bà Mục dỗ dành, không thể không đi chăm sóc anh trước.
Đường Mặc Linh phát sốt hơn nửa ngày, đến tối mới hạ sốt, sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau cuối cùng anh cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều, tinh thần cũng hồi phục.
Tuy nhiên, Mục Tuyết lại trở nên phờ phạc, một là vì chăm sóc Đường Mặc Linh, hai là vì cô ấy trong lòng có vướng bận.
Cô không thể quên được phản ứng trước đây của Đường Mặc Linh, thấy Đường Mặc Linh đã khỏi bệnh rất nhiều, cô ấy trực tiếp nói: "Đi đi, sau này đừng tới đây nữa."
Mục Tuyết có lòng tự trọng của riêng mình, không cho phép bản thân nhân nhượng.
Đường Mặc Linh giật mình: "Mục Tuyết, em đừng hiểu lầm..."
"Em không có hiểu lầm, hơn nữa em cũng không có mù, vẫn có thể nhìn ra được." Mục Tuyết cắt ngang anh: "Em không muốn hai người quen biết như thế nà, hiện tại cũng không muốn nhìn thấy anh, em cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ là hy vọng sau này anh không ở bên cô ta nữa."
Đường Mặc Linh nhìn bộ dạng tiều tụy và bất cần của Mục Tuyết, trái tim anh như bị dao cắt: "Không phải vậy, Mục Tuyết, đừng hiểu lầm anh, anh phản ứng lớn như vậy là vì trước đây một người họ hàng của anh cũng bị rắn độc cắn..."
Đường Mặc Linh biết rằng anh có lỗi với Mục Tuyết, trong lòng đầy xin lỗi và hối cãi, cho nên không thể không nói dối về điều đó.
Anh ấy thực sự thích Mục Tuyết, anh ấy rất chắc chắn về tình cảm này, trong lòng anh ấy có một thanh âm không ngừng nói với anh ấy rằng người sẽ cùng anh ấy chung sống cả đời đó chính là Mục Tuyết.
Anh rất chắc chắn ý định này, rất chắc chắn tương lai của mình sẽ là Mục Tuyết, nhưng anh lại động lòng vì Mục Kinh Trập, anh thật sự không nên như vậy.
Bây giờ, mối quan hệ giữa Mục Tuyết và anh đã được mọi người trong thôn Đại Đông đều biết, anh nhất định phải chịu trách nhiệm.
"Tiểu Tuyết, đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ thích mỗi em."
Mục Tuyết cố nén nước mắt nhưng cuối cùng cũng rơi xuống: "Có thật không? Nhưng tại sao em lại cảm thấy tâm trí anh vẫn luôn không ở chỗ em?"
"Là bởi vì công việc, anh có quá nhiều việc, cho nên mới phân tâm."
Đường Mặc Linh đau lòng lau nước mắt cho Mục Tuyết: "Là anh làm không tốt khiến em buồn lòng, nhưng thực ra anh đến lần này không phải vì muốn cùng em thảo luận về chuyện kết hôn.
Anh muốn đến để cầu hôn."
Bà Mục đã hai lần nói bóng nói gió về việc cầu hôn, nghĩa là