Sau đó, Mục Kinh Trập và Quý Bất Vọng đợi nhạc cụ của anh được chuyển đến.
Người mang nhạc cụ đến là một ông lão tóc hoa râm, Quý Bất Vọng gọi ông ấy là chú Lý, nghe nói ông ấy là quản gia.
Chú Lý chỉ đạo người di chuyển nhạc cụ, lén quan sát Mục Kinh Trập ở những nơi cô không chú ý.
Từ khi thiếu gia tỉnh lại, tựa hồ cái gì cũng không có hứng thú, trốn ở quê nhà không quay về.
Từ ngạc nhiên đến lo lắng, Quý lão gia rất lo lắng không biết thiếu gia xảy ra chuyện gì.
Nhưng từ đầu tháng, thiếu gia bắt đầu có vẻ khác, không còn đờ đẫn nữa mà tràn đầy hy vọng.
Ông đã nghe rằng cậu chủ nhỏ đã gặp một cô gái và có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.
Đêm đó chú Lý phấn khích đến không ngủ được.
Sau đó, ông thấy thiếu gia chạy theo cô gái nhỏ, người liền trở nên bận rộn, thậm chí còn trở thành giáo viên của một trường nghệ thuật.
Ông đã muốn gặp cô gái từ lâu.
Cuối cùng đã nhìn thấy người ngày hôm nay.
Thoạt nhìn có hơi bất ngờ.
Vì cô gái hoàn toàn khác với những gì ông nghĩ.
Một cô gái với mái tóc ngắn như vậy, những người không biết điều đó nghĩ rằng cô ấy là một nữ tu trở lại phàm trần.
Nhưng nó trông rất mới mẻ.
Vì bệnh tật, thiếu gia không muốn kết hôn sinh con, cảm thấy ngay cả mặt vợ con cũng không thể nhìn thấy, hôn nhân quá vô trách nhiệm, không muốn truyền căn bênh này cho con cái của mình.
Vì vậy, anh nói rằng anh không muốn kết hôn.
Quý lão gia cũng không ép được, trong lòng vẫn luôn rất buồn bực, nhưng từ khi có cô gái này xuất hiện, thiếu gia đã thay đổi, thỉnh thoảng nói về cô, ánh mắt sáng ngời.
Cả ông và Quý lão gia đều nghi ngờ rằng cậu chủ trẻ đã yêu cô gái, hôm nay ông đến với mục đích là để gặp cô gái nhỏ và báo cáo lại cho ông chủ sau khi quan sát.
Ánh mắt của chú Lý vẫn luôn che giấu, nhưng Mục Kinh Trập vẫn cảm nhận được điều đó.
Có phải truyền thống trong gia đình họ là thích quan sát mọi người không?
Quý Bất Vọng nhìn cô, vậy chú Lý cũng nhìn cô?
Mục Kinh Trập cùng Quý Bất Vọng chào một tiếng, rồi kiếm cớ đi vệ sinh đi ra ngoài.
"Chú Lý, chú cứ nhìn Kinh Trập làm gì, Kinh Trập bị chú nhìn đến mức chạy mất rồi."
Quý Bất Vọng bất đắc dĩ nói.
Chú Lý ngượng ngùng cười: "Tôi cũng chỉ là lần đầu gặp, hơn nữa chỉ nhìn qua một chút."
Ông hạ giọng, "Quên mất, cậu nghĩ thế nào? Cậu có hiểu rõ về cô ấy không?"
"Hiểu là hiểu như thế nào?"
Chú Lý vội vàng, "Nếu là thích thì phải tiến tới ngay, không thì cô gái tốt đều bị cướp mất."
Quý Bất Vọng dừng lại, "Tôi còn chưa nghĩ tới cái này..."
Anh chỉ thích nhìn mặt cô và muốn ở bên cô thường xuyên.
"Thiếu gia, hiện tại cậu còn không nghĩ tới, nếu như cô ấy kết hôn thì sao?"
Chú Lý lo lắng đến độ gọi thiếu gia: "Nếu cô ấy kết hôn, cậu không thể gặp cô ấy, chồng cô ấy cũng không muốn, cậu cứ nghĩ đi, về sau sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa thì sao? "
Quý Bất Vọng gật đầu, "Chú Lý, chú nói đúng."
Khi nghĩ đến việc Mục Kinh Trập kết hôn với một người đàn ông khác, anh cảm thấy rất khó chịu và đương nhiên không muốn chuyện đó xảy ra.
Anh cũng không muốn mất đi Mục Kinh Trập, anh muốn cả đời này có thể nhìn thấy Mục Kinh Trập.
"Chú Lý, tôi phải làm sao bây giờ? tôi có nên..." Cưới cô ấy về nhà không?
Thử nghĩ xem, Mục Kinh Trập sau này sẽ gả cho anh, mỗi ngày đều ở bên anh, vậy thì tốt rồi.
Quý Bất Vọng mỉm cười.
Chú Lý cũng cười.
Xem ra thiếu gia rất thích cô gái kia, ông có thể quay về thông báo một tiếng cho cho lão gia, sau đó chuẩn bị cầu hôn, đây chính là đại sự rồi.
Chú Lý nghĩ đến việc sau khi thiếu gia kết hôn lại sinh ra một vài Tiểu thiếu gia.
Đang vui vẻ nghĩ ngợi, liền nghe thấy giọng điệu nghi hoặc của Quý Bất Vọng.
"Nhưng chú Lý, Kinh Trập trước đây đã từng kết hôn, cô ấy còn có năm đứa con."
Đầu Chú Lý boong một tiếng, "Cái gì?"
Từng kết hôn, còn có năm đứa con?
Chú Lý chết lặng.
Ông trợn tròn mắt, giọng nói trong vô thức vang lên, "Chuyện xảy ra khi nào? Còn những đứa trẻ thì sao? Không đúng, làm sao cô ấy có thể có năm đứa con ở độ tuổi như vậy?"
Cô trông giống như một cô gái trẻ nha.
Chú Lý liền nghĩ đến cảnh thiếu gia của mình quấy rầy vợ người ta và bị chồng của Mục Kinh Trập đuổi theo, đánh đập.
Thiếu gia quá khổ.
Tuyệt đối không được.
"Mấy đứa bé