Mục Kinh Trập không ngờ rằng Thiệu Bắc lại là người bị mọi người xung quanh chỉ trỏ và bắt nạt.
Cảm nhận được sự run rẩy của Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập rất tức giận.
Vị phụ huynh bị đá đi giày cao gót cảm thấy mình bị một lực mạnh đá ra xa, toàn thân đau nhức, nhất thời không đứng dậy được.
Tất cả sự cao hứng trước đó đã biến thành sự nhục nhã.
"Tạo phản rồi, sao lại tùy tiện đánh người!"
Mọi người chỉ vào Mục Kinh Trập, "Là cô ấy."
"Sao cô lại đá người ta..."
"Là cô ta muốn đá người trước, lại nhằm đến một đứa nhỏ!"
Mục Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi bắt nạt trẻ con mà còn dám lý luận!"
"Là con của cô trộm đồ!" Giày Cao Gót tức giận đứng dậy, "Cô là mẹ của nó đúng không? Nhìn xem con của cô đang làm cái gì."
"Có cái beep!" Mục Kinh Trập không khách khí, "Con của cô mới là ăn trộm, con của tôi sẽ không bao giờ làm vậy!"
Thiệu Bắc được Mục Kinh Trập ôm, sau khi nghe những lời của cô, cô bé cuối cùng cũng bình tĩnh lại và nói chuyện với Mục Kinh Trập.
"Cặp của con vẫn luôn để tại đó, nhưng khi con định đi thì bất ngờ họ nói mất chiếc đồng hồ bỏ túi, sau đó nghi ngờ là con lấy nên trực tiếp lục trong cặp con nhưng con không lấy trộm."
Thiệu Bắc mắt đó hoe, nghiến răng nghiến lợi.
Bộ dạng của Thiệu Bắc rất giống với một đoạn video nhỏ mà Mục Kinh Trập đã xem trước khi xuyên qua, trong đó có một cô bé tức giận đến mức nghiến răng run rẩy.
Khi đó cô chỉ cảm thấy thật đáng yêu, nhưng bây giờ Thiệu Bắc lại như vậy, cô chỉ cảm thấy đau lòng.
"Ta tin con, Tiểu Bắc, đừng sợ."
Mục Kinh Trập xoa đầu cô bé.
"Cô tin thì có tác dụng gì, chứng cứ rõ ràng ra như thế..."
"Bằng chứng kết luận ở đâu à? Nó được tìm thấy từ túi của con bé thì nó đã là bằng chứng để kết luận đúng nhất.
Cô có phải là cảnh sát không? Cô có thể thay đổi tình thế à."
Mục Kinh Trập ngắt lời cô ta, "Đã mấy tuổi rồi mà còn dùng thủ đoạn lưu manh như vậy, thật không biết xấu hổ!"
"Đồ vật là được tìm thấy trong cặp của con bé!" Giày cao gót khăng khăng.
"Vậy nếu đồ tìm thấy trong túi cô thì cũng là cô trộm đúng không!" Mục Kinh Trập có vẻ tức giận, ôm Thiệu Bắc chạy tới, đẩy phụ huynh kia một cái.
"Cô đang làm gì vậy, nếu cô còn như vậy nữa, tôi sẽ..." Giày cao gót còn chưa nói xong, Mục Kinh Trập đã lùi lại một bước, sau đó bắt đầu hét lớn.
"Ví của tôi đâu? Tôi bị mất ví!"
Giày cao gót còn chưa kịp phản ứng, Mục Kinh Trập đã chỉ vào túi của cô ta hét lên: "Ví của tôi, cô ta lấy trộm ví của tôi."
Giày cao gót hoàn toàn choáng váng, cô ta lấy ví tiền ra, tức giận tới mức run lên: "Tôi không có! Là cô tự nhét vào đi!"
"Từ trong túi móc ra, còn muốn chối? Bố mẹ cô dạy thế nào? Hay có cha sinh chứ không có dạy dỗ? Ở tuổi này mà ăn cắp ví trước mặt bao nhiêu người, thậm chí có cả trẻ con, cô không thấy mất mặt sao!
Mục Kinh Trập đem những lời cô ta nói trả lại.
Lại nhìn về phía giáo viên đang ngây người "Cô giáo, tôi không yên tâm cho con mình tiếp xúc với những phụ huynh như vậy, xin hãy để họ biến đi."
Giáo viên:"......"
Giày cao gót tức giận đến đỏ bừng mặt, "Đồ vô lại, vừa rồi là cô nhét cái này vào túi của tôi, tôi căn bản không động vào! Cô vu oan cho tôi!"
"Tôi chỉ đang học hỏi từ cô thôi!"
Mục Kinh Trập cười lạnh một tiếng, đúng vậy, vừa rồi cô cố ý nhét ví vào túi phụ huynh kia khi tiến lên xô người.
Lấy nhân chi pháp, ăn miếng trả miếng.
"Cô chính là dùng cách này đối phó Tiểu Bắc, hiện tại tôi chỉ là trả thù cô mà thôi!"
Giày cao gót giận đến phát run, "Cô..."
"Nổi giận, ủy khuất, bị oan ức, đây là cảm giác của chúng ta bây giờ!"
Mục Kinh Trập khịt mũi, lại nhìn những người xem đã giúp cô ta trước đó, cũng như những người bạn học vừa la hét.
Cô gái nhỏ tết bím tóc ngơ ngác nhìn cô, người bên cạnh vừa khinh bỉ mắng nhiếc Thiệu Bắc vừa rồi cũng nhìn cô, còn có chút không kịp phản ứng.
Mục Kinh Trập nhìn xung quanh.
"Nếu có đánh mất thứ gì đó, trước tiên nên tìm xem một chút.
Nếu không tìm được thì cách đúng nhất là gọi cảnh sát và để cảnh sát tìm chứ không phải soát người, vì các người không đủ tư cách để soát người! "
"Sau khi gọi cảnh sát, chỉ có cảnh sát mới có tư cách khám xét.
Vật đó thật sự là đồ ăn trộm hay là vu oan, chỉ cần điều tra kỹ sẽ biết được, bởi vì trên đời này không có dấu vân tay nào giống hệt nhau.
Tiểu Bắc có chạm vào đồng hồ bỏ túi hay không, chẳng bao lâu