Khi nói về thân thế của Thiệu Trung, Mục Kinh Trập cảm thấy rất khó để giải thích bằng lời.
Thảo nào Thiệu Kỳ Hải trở thành mối tình đầu của nữ chính trong truyện, anh ta thực sự rất quyến rũ, kết hôn với Bạch Lộ, cô ấy sinh cho anh ta bốn đứa con thông minh, còn một người phụ nữ thần bí thì sinh ra Thiệu Trung.
Trong cuốn sách, người ta chưa bao giờ tiết lộ mẹ ruột của Thiệu Trung là ai và cô ấy luôn được giữ trong tình trạng bí ẩn.
Mục Kinh Trập bế Thiệu Trung lên, "Đi nào, chúng ta hãy hỏi Thiệu Đông, xem anh của con biết được bao nhiêu.
"
Cô không ngại việc Thiệu Trung và Thiệu Bắc nhớ mẹ ruột của chúng, hai cô ấy ngay từ đầu đã là mẹ ruột của chúng, vì vậy cô không có gì phải bận tâm.
Thiệu Trung thở phào nhẹ nhõm khi thấy Mục Kinh Trập thực sự không cảm thấy khó chịu.
Thiệu Đông nghe được câu hỏi, xấu hổ nhíu mày, "Con cũng không biết, ông ấy chỉ nói sau này Tiểu Trung sẽ là em trai của chúng con, cái khác cũng không nói.
"
Vì vậy, không ai biết mẹ của Thiệu Trung đã chết hay còn sống, sau cái chết của Thiệu Kỳ Hải, thì càng không ai biết.
Mục Kinh Trập cũng không chú ý rằng Thiệu Đông và những người khác đã âm thầm gọi Thiệu Kỳ Hải từ cha sang ông ấy, giọng điệu của chúng cũng thay đổi theo.
Thấy không có gì để hỏi, Mục Kinh Trập cũng không nhiều lời, lực chú ý của cô bị cuốn sổ của Thiệu Đông hấp dẫn.
"Con đã viết ra 100 điều con muốn làm nhất chưa?"
Thiệu Đông có chút không được tự nhiên, "Ừm, xong rồi.
"
"Có thể cho ta xem một chút không? Để ta biết nhiều hơn về con, sau này ta có thể giúp con một tay để thực hiện.
"
Thiệu Đông chần chừ một chút, đem cuốn sổ đưa cho Mục Kinh Trập, "Vậy dì đừng cười con.
"
Việc này được sắp xếp rất khó khăn, lúc đầu thì không sao, nhưng vì phải viết cả trăm nên từ từ viết ra rất nhiều chuyện vặt vãnh.
"Không.
" Mục Kinh Trập cam đoan, "Ta sẽ không cười, càng sẽ không để người thứ ba nhìn thấy, coi như bí mật của chúng ta đi.
"
Thiệu Đông mím môi, "Được.
"
Cậu đồng ý, nhưng vẫn có chút xấu hổ, "Con đi tìm Tiểu Bắc và những người khác.
"
Mặc dù không có tiết học vào chiều thứ bảy, nhưng việc học của chúng vẫn chưa dừng lại, Thiệu Bắc và những người khác vẫn đang nghĩ đến việc nhảy lớp, bây giờ lại có thêm ngoại ngữ.
Mục Kinh Trập nhìn cậu rời đi, cẩn thận nhìn danh sách mong muốn của Thiệu Đông.
Thiệu Đông quá trầm lặng, tuổi còn nhỏ mà lại sống nội tâm, rất ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, danh sách mong muốn này cũng có thể hiểu được cậu ở một mức độ nhất định.
Điều ước đầu tiên được viết rất chân thật và rõ ràng, "Kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, không còn chết đói hay chết cóng.
"
Sau này viết cũng rất đơn giản, chỉ mong mình có thể thành tài, còn viết hi vọng có một ngày được đến mộ mẹ thắp hương cho bà.
Muốn đến thăm nhiều thành phố lớn hơn và cũng muốn đến kinh đô để xem quốc kỳ được kéo lên, còn hy vọng được ra nước ngoài để thăm quan.
Trên danh sách ước nguyện viết ra có vết tẩy, có thể thấy là cậu đã chỉnh sửa khá nhiều, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chữ em trai và em gái trong những vết còn sót lại, điều này cho thấy cậu thực sự đã nhiều lần muốn nghĩ về em trai và em gái của mình trong suốt quá trình ghi chép.
Càng về phía sau, những điều ước càng tầm thường, chẳng hạn như uống một cốc nước ngọt đầy và ăn một cái đùi gà, bởi vì cậu chưa bao giờ làm những điều này.
Soda rất ngon, Mục Kinh Trập trước đây đã mua cho chúng, nhưng cậu đã quen với việc để em mình uống.
Chân gà là món ngon phải để lại cho đứa em, nó còn chưa ăn bao giờ.
Trái tim của Mục Kinh Trập đau nhói khi nhìn thấy nó.
Cuối cùng, cậu nói thêm rằng cậu hy vọng sẽ có một chiếc máy giặt, máy rửa chén và máy lau sàn trong tương lai.
Nó bị ảnh hưởng bởi những gì cô nói trước đây, vì vậy cậu cũng đã thêm nó vào.
Nhưng cuối cùng vẫn là ông trùm kinh doanh tương lai, sở hữu không phải là kết thúc, mà chỉ là bắt đầu.
Cậu còn bổ sung thêm, nếu chưa có ai làm thì cậu muốn làm ra và bán ra khắp cả nước, cho cả thế giới để mọi người đều được dùng thứ tốt đẹp này mà không phải vất vả như vậy.
Mục Kinh Trập nhìn nó và lại cười: "Có thể nha, ý tưởng kinh doanh đã tồn tại.
"
Sau khi đọc xong, Mục Kinh Trập cố gắng ghi nhớ nhiều nhất có thể, sau đó lấy một chai soda mà cô đã mua trước đó và gọi Thiệu Đông ra ngoài.
"Đừng đưa cho các em, chính mình uống đi, ta giúp con thực hiện nguyện vọng đầu tiên.
"
Thiệu Đông cầm lấy soda, mặt cậu hơi đỏ, "Cảm ơn.
"
"Không cần cảm ơn, lần