Bởi vì chán ghét Thiệu Trung, Thiệu Kỳ Vân thậm chí không muốn về nhà, tất nhiên, đây có thể chỉ là cái cớ của cô ta, nhưng Triệu Lan không ngần ngại tìm cơ hội để mắng Thiệu Trung.
Thiệu Kỳ Vân luôn được ưu ái như một đích nữ, cô ta không bao giờ nghĩ rằng Mục Kinh Trập lại dám đối xử với cô ta như vậy.
"Mục Kinh Trập, chị có gan đối xử với tôi như vậy, vội vàng gả vào nhà tôi, chị còn có mặt mũi à?"
"Tại sao lại không có mặt mũi? Bây giờ cô là vô cớ đến nhà tôi làm loạn, tôi còn muốn hỏi cô ăn gan hùm mật gấu ở đâu mà dám ra tay với Tiểu Trung."
Thiệu Kỳ Vân không ngờ rằng Mục Kinh Trập lại hung hăng như vậy, cô ta chỉ có thể nhìn Thiệu Trung một cách hằn học: "Tôi đánh nó thì có gì sai? Ai khiến nó đột nhiên đến đây làm tôi sợ."
Cô ta nhìn chằm chằm vào Thiệu Trung, cậu bé sợ hãi đến mức không thể không gọi "Mẹ" và nhờ Mục Kinh Trập giúp đỡ.
Ngay khi Mục Kinh Trập chuẩn bị xem xét, Thiệu Kỳ Vân đột nhiên xông vào: "Mày đang gọi ai là mẹ!"
Mục Kinh Trập giật mình, ôm lấy Thiệu Trung, "Cô đột nhiên lớn tiếng như vậy làm gì, thằng bé gọi tôi là mẹ thì làm sao?"
Thiệu Kỳ Vân nhìn cả hai với vẻ mặt khó coi, vừa muốn mắng lại kìm xuống.
truyện đam mỹ
"Mục Kinh Trập, tôi không muốn cùng chị như chuột chù chút chít tranh luận*, chị cứ chờ mà xem!"
( Cái này tui tạm dịch vậy cho dễ thương chứ để nguyên văn là: "cãi nhau như chuột chù" sợ mọi người khó hiểu:>)
Thiệu Kỳ Vân hất đầu và bước đi, chiếc váy bay trong không trung một vòng.
Mục Kinh Trập cau mày nhìn cô ta rời đi, ngồi xổm xuống nhìn Thiệu Trung: "Tiểu Trung, cô ta có làm gì con không? Tay cậu không sao chứ?"
"Không có." Thiệu Trung lắc đầu, "Mẹ, con chỉ là chào hỏi cô một tiếng."
Thiệu Trung có thể nói, nhưng cậu bé vẫn quen im lặng và rụt rè, lòng can đảm cũng bé, nhưng đi đến trường nghệ thuật để học cũng là cùng một người.
Mục Kinh Trập khuyến khích cậu bé nói nhiều hơn và giao tiếp với mọi người nhiều hơn, cũng hy vọng rằng cậu bé sẽ kết bạn với những đứa trẻ cùng tuổi, vì vậy cô đã nói với cậu bé rằng sau này ai sẽ đến nhà thì cậu bé phải chào hỏi và đi gọi cho mọi người.
Thiệu Trung rất nghe lời, khi những người trong thôn đến, cậu bé liền chào đón họ một cách nghiêm túc, sau đó gọi Mục Kinh Trập.
Khi Thiệu Kỳ Vân bước vào, Thiệu Trung biết rằng cô ta không thích cậu, hơn nữa cô ta thậm chí không muốn gặp cậu, lần nào gặp cậu bé cũng sẽ bị mắng, nhưng vì nhiệm vụ mà mẹ đã giao cho, cậu bé vẫn ngoan ngoãn bước tới.
Không nghĩ đến khi vừa đến gần đã bị Thiệu Kỳ Vân đẩy ra không thương tiếc.
"Tùy tiện đẩy người ta ra, Tiểu Trung từ nay về sau không cần để ý đến cô ta, nhà chúng ta không chào đón những vị khách vô lễ như vậy." Mục Kinh Trập lập tức dặn dò với Thiệu Trung.
Thiệu Trung vẫn còn là một đứa trẻ, Thiệu Kỳ Vân phát điên cũng là cậu bé thiệt thòi, Thiệu Trung là một kho báu quý giá như vậy, cô sẽ để ai làm hại cậu.
"Được ạ."
Bị người khác ghét như vậy, thật ra Thiệu trung cũng khá buồn, không thể không quan tâm, nhưng sau khi Mục Kinh Trập an ủi, cậu bé cũng không buồn như vậy nữa.
Khi Mục Kinh Trập vừa mới an ủi Thiệu Trung, Triệu Lan đã tìm đến cửa và chất vấn Mục Kinh Trập đã gây sự gì với em chồng, nói rằng Thiệu Kỳ Vân đã vất vả quay lại một chuyến.
Mục Kinh Trập không nói nên lời, "Trước khi bà nói nhiều như vậy, sao không nhìn xem con gái quý báu của bà làm cái gì, vừa đi tới liền đẩy Tiểu Trung, làm sao có thể có loại em chồng bá đạo như vậy."
Khi Triệu Lan nghe thấy điều này, bà ta đột nhiên th ở dốc, cố nói vài lời rồi mới rời đi.
Thiệu Kỳ Vân khịt mũi, nói cô ta không có gì để nói với cô và rời đi để tìm Mục Tuyết.
Thiệu Kỳ Vân này cực kì thích Mục Tuyết trong sách, chỉ nhận mỗi cô ấy làm chị dâu, sau này cũng không ít lần nịnh bợ Mục Tuyết, đặc biệt chán ghét Mục Kinh Trập.
Mục Kinh Trập nhìn bóng lưng của cô ta, lắc đầu: "Người cũng rất đẹp, sao lại có tính tình như vậy?"
Xét về các đường nét trên khuôn mặt, Thiệu Kỳ Vân thanh tú hơn Mục Tuyết, cộng thêm chiếc váy cô ta mặc cũng rất đẹp, rất vừa mắt.
Nhưng ông trời cũng rất công bằng, đã cho Thiệu Kỳ Vân một làn da đẹp nhưng không cho cô ta nhiều trí tuệ.
Thiệu Trung nhìn Mục Kinh Trập, rồi nhìn bóng lưng của Thiệu Kỳ Vân, đột nhiên nói: "Sau này con cũng sẽ mua váy đẹp cho mẹ."
Mục Kinh Trập cúi đầu nhìn, không khỏi xoa xoa đầu: "Được."
Cũng không biết tại sao cậu bé lại nghĩ đến chiếc váy, nhưng chiếc váy của Thiệu Kỳ Vân thực sự rất đẹp, cô nhất định sẽ mua nó khi có cơ hội.
Quay trở lại làm việc, mọi người đều biết rằng Thiệu Kỳ Vân đã trở lại, lại thấy Mục Kinh Trập không phản đối, họ bắt đầu bàn tán về Thiệu Kỳ Vân.
Giống như hai anh em