Dưới cái nhìn chằm chằm của năm cặp mắt, Mục Kinh Trập đã chuẩn bị bữa trưa xong.
Bữa trưa rất thịnh soạn, Mục Kinh Trập cảm thấy có áy náy cho nên đã nấu tất cả những món ăn yêu thích của đám trẻ.
"Mau ăn đi."
"Vâng."
Vốn dĩ đang ăn rất vui vẻ, nhưng vì Thiệu Trung lại được ăn những món ăn ngon quen thuộc nên bất giác bật khóc.
"Làm sao vậy? Bị phỏng sao? Hay là không thoải mái sao?" Mục Kinh Trập lo lắng hỏi.
"Không có." Thiệu Trung lắc đầu: "Con chỉ là không biết có phải là con nằm mơ hay không, mẹ, mẹ trở về có phải là nằm mơ không, nếu là nằm mơ, con không muốn tỉnh lại."
Mũi của Mục Kinh Trập trong nháy mắt trở nên cay cay: "Đương nhiên không phải nằm mơ, tiểu tử ngốc, về sau ta sẽ không rời đi."
Dù vậy, mấy đứa trẻ vẫn đi theo cô vào buổi chiều.
Biết rằng chúng cảm thấy không an toàn, Mục Kinh Trập liền ở bên nhiều nhất có thể.
Vào buổi tối, Thiệu Kỳ Dương, người đã không quay lại trong hai ngày, đã trở lại.
Anh đầy chán nản và lê từng bước nặng nề về phía sau, đôi mắt anh xanh mét, đã mấy ngày nay anh ngủ không ngon.
Trước cửa nhà, anh cố gắng nặn ra một nụ cười trước khi bước vào cửa.
Vừa vào cửa đã thấy đèn sáng trưng, mơ hồ nghe thấy mấy đứa trẻ con tiếng nói vui vẻ.
Nó dường như đã quay trở lại thời điểm Mục Kinh Trập vẫn còn ở đó.
Thiệu Kỳ Dương dừng lại, nghĩ rằng đó có thể là ảo giác, nhưng anh vẫn vội vàng chạy tới và lao vào bếp.
Vừa bước vào, liền nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang ngoan ngoãn chờ cơm, còn có Mục Kinh Trập đang bận rộn.
"Trở về rồi hả, rửa tay trước đi, rất nhanh sẽ có đồ ăn thôi."
Mục Kinh Trập đã chào Thiệu Kỳ Dương khi nhìn thấy anh.
Thiệu Kỳ Dương ngây người đứng ở cửa, tự nhéo mình một cái, cố gắng làm mình tỉnh táo, ngừng mơ mộng.
Nhưng một khi đau, tất cả đều là sự thật, Mục Kinh Trập đã trở lại!
"Cô...!Cô đã trở lại." Thiệu Kỳ Dương nhìn cô không chớp mắt.
"Ừ." Mục Kinh Trập có chút ngượng ngùng gật đầu.
Thiệu Kỳ Dương cười ngây ngô một cái, cũng không rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn, nhìn Mục Kinh Trập nấu ăn.
Mục Kinh Trập: "..."
Chỉ còn lại bước cuối cùng, nhưng cô không thể bỏ qua sáu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình một cách dữ dội.
Mục Kinh Trập quay đầu lại có chút không thoải mái: "Mọi người có thể ngừng nhìn lại được không?"
Mấy đứa trẻ đã nhìn chằm chằm một bữa sáng, bây giờ Thiệu Kỳ Dương quay lại còn nhập hội xem cùng.
"Mấy đứa nhỏ nhìn cũng không sao, Thiệu Kỳ Dương, sao cậu lại theo tụi nó."
Thiệu Kỳ Dương xấu hổ nhìn đi chỗ khác: "Tôi chỉ muốn cảm ơn cô đã trở lại."
Hơi ấm anh mơ ước lại ùa về, lúc này đây anh ước gì thời gian có thể ngừng trôi để hạnh phúc mãi được giữ mãi.
Sau sự việc này, anh không thể lừa dối bản thân mình nữa, anh chỉ bị mắc kẹt trong đó và anh không thể đứng dậy nữa.
Anh ấy cũng sẽ không leo lên.
Bây giờ Mục Kinh Trập có thể trở lại, anh vừa vui lại vừa tự trách mình, vì vậy anh không thể tránh khỏi việc xin lỗi Mục Kinh Trập.
"Không phải lỗi của cậu, tại sao phải xin lỗi?"
Thiệu Kỳ Dương cười khổ, là lỗi của anh, anh bất tài, không khống chế được đám người Triệu Lan, nếu không cô đã không phải chịu oan ức như thế này.
Điều duy nhất anh có thể làm là làm việc chăm chỉ và đối xử tốt với Mục Kinh Trập trong tương lai, không để cô bị bắt nạt như thế này nữa.
Lúc này, suy nghĩ của Thiệu Kỳ Dương và bọn trẻ trùng khớp với nhau.
Nhưng cách tốt nhất để đối xử với Mục Kinh Trập lại hoàn toàn khác.
Anh còn không biết lời hứa của lũ trẻ, huống hồ là những ý tưởng táo bạo của chúng, nếu không anh phải dạy dỗ bọn chúng một trận cho mông nở hoa.
Trong bữa ăn, khi biết Thiệu Đông bị ốm, Thiệu Kỳ Dương xấu hổ nhìn Mục Kinh Trập: "Là tôi không chăm sóc tốt cho thằng bé, thậm chí tôi còn không biết thằng bé bị sốt."
"Không sao, hiện tại đã tốt hơn rồi." Thiệu Kỳ Dương công việc quá bận rộn, không có nhiều tinh lực như vậy, cũng không thể hoàn toàn trách cứ anh được.
Vào buổi tối, Thiệu Kỳ Dương cũng tình nguyện nói rằng anh đến để chăm bệnh cho Thiệu Đông, nhưng bị Thiệu Đông từ chối.
"Chú, ngày mai chú phải đi làm, chú đi nghỉ đi, không cần phải chăm sóc cho con đâu, con ổn.
"
Trước đây bệnh của Thiệu Đông vẫn chưa khỏi, kỳ thực một phần lớn nguyên nhân là do cậu phiền muộn lo lắng,