Thiệu Tây buộc tội khiến Thiệu Đông sờ sờ cái mũi, lần đầu tiên có chút áy náy, nhưng vẫn là nói: "Anh chỉ cảm thấy phải cùng em giải thích rõ ràng, phải biết lo lắng trước hạnh phúc biết không?"
Lo lắng trước hạnh phúc vẫn có thể được sử dụng như thế này? Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện cả.
Mục Kinh Trập không biết rằng mấy đứa trẻ đã lên kế hoạch rất hoàn hảo, lại còn vượt trội hơn, nghĩ đến chuyện cô kết hôn sinh con.
Có thể nói là rất nhìn xa trông rộng.
Cô đang dỗ Thiệu Bắc ngủ, Thiệu Bắc nhất định muốn nắm tay cô trước khi ngủ, còn nhìn cô cả buổi, nói muốn nhìn cô thêm vài lần nữa, bởi vì trước đây cô bé rất nhớ cô.
Miệng của cô bé quá ngọt ngào, đem Mục Kinh Trập chìm đắm trong đường mật.
Sau khi dỗ Thiệu Bắc ngủ, Mục Kinh Trập nằm một mình trong căn phòng quen thuộc, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Cô xuyên sách đến đây, sống ở nơi này, kỳ thật cô đối với nơi này là quen thuộc nhất.
Sau khi thư giãn, Mục Kinh Trập cũng mệt mỏi và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, kết quả nửa đêm lại nghe thấy tiếng Thiệu Bắc khóc.
Bật dậy xem xét liền thấy Thiệu Bắc đang khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt, run rẩy vì khóc, miệng không ngừng kêu: "Mẹ, mẹ đừng đi..."
Mục Kinh Trập giật mình, vội vàng đánh thức Thiệu Bắc: "Tiểu Bắc tỉnh lại con, mẹ ở đây rồi."
Thiệu Bắc tỉnh lại nhìn thấy mẹ, liền ôm lấy mẹ khóc lớn: "Hu hu hu, mẹ...!Con nằm mơ thấy mẹ không còn nữa, sau này mẹ đừng rời đi được không?"
Biết rằng Thiệu Kỳ Hải chưa chết, chỉ là không cần bọn nhỏ, kỳ thật đối với bọn chúng là đả kích lớn, tuy nói không quan tâm nhưng thực ra bọn chúng lại càng cảm thấy thiếu tự tin, bất an.
Thiệu Bắc là như thế này.
"Mẹ, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mẹ đừng đi, được không?"
Mục Kinh Trập ôm chặt lấy cô bé: "Ta sẽ không đi, Tiểu Bắc đừng khóc."
Thật không ngờ, sự ra đi của cô lại gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, Mục Kinh Trập đầy áy náy.
Thiệu Bắc dưới sự an ủi của mẹ mới bình tĩnh lại, có chút ngượng ngùng nói: "Mẹ, mẹ hát ru con một bài được không? Trên ti vi đều có bài hát ru cho trẻ con, con còn chưa từng nghe qua."
Thiệu Bắc vừa mới sinh ra mẹ ruột đã mất, Triệu Lan chưa bao giờ hát ru, nếu cô bé dám khóc thì bà ta sẽ mắng một trận.
Thiệu Bắc chưa bao giờ nghe qua, rất ghen tị muốn có cho mình một bài hát ru.
Hát ru?
Mục Kinh Trập gãi đầu, một cái gì đó như em bé ngủ, ngủ, v.v.
lóe lên trong đầu cô, nhưng cô cũng không thể hát.
Trên đời cũng có những bà mẹ tốt, nhưng mà mẹ đối với cô nhi rất k1ch thích, viện trưởng cũng chưa từng dỗ dành bọn họ.
Mục Kinh Trập nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ ra một bài hát mà về cơ bản đứa trẻ nào cũng hát được.
"Vậy để ta hát thử cho con nghe được không?"
Mục Kinh Trập hắng giọng và vỗ về Thiệu Bắc để hát.
"Mặt trời chiếu sáng, đóa hoa cười với tôi, con chim nhỏ hót sớm.
Trời còn sớm mà, bạn cõng bao thuốc giả trên lưng làm gì, tôi đánh bom trường học, ngày nào cũng không đi muộn..."
Mục Kinh Trập vừa hát, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Thiệu Bắc, cô chợt nhận ra có gì đó không đúng, hình như không phải hát như vậy, bài hát gốc là gì?
"Không không không, ta hát sai."
Tất cả là lỗi của học sinh, họ đã thay đổi lời bài hát hay!
Ngoài cửa, Thiệu Kỳ Dương, Thiệu Đông và Thiệu Tây suýt chút nữa không nhịn được mà phá lên cười.
Bọn họ chạy đến khi nghe thấy tiếng khóc của Thiệu Bắc, nhưng cũng không ngờ rằng lại nghe thấy bài hát ru của Mục Kinh Trập.
Thiệu Kỳ Dương cố nén cười, xoa đầu Thiệu Đông cùng Thiệu Tây: "Trở về ngủ."
Thiệu Đông và Thiệu Tây liếc nhau và gật đầu, chờ đến khi nằm xuống, chúng mới rúc đầu vào chăn và bật cười.
Một lúc sau, hai anh em lộ đầu ra, mặt có chút đỏ.
Hai người vừa định đi ngủ, chợt nghe thấy Thiệu Nam kêu không được, cả người giống như đang nằm mơ, mồ hôi đầm đìa.
Thiệu Đông vội vàng lay Thiệu Nam tỉnh lại: "Em gặp ác mộng sao?"
Thiệu Nam lộ ra bộ dáng sợ hãi hiếm thấy, ngơ ngác nhìn Thiệu Đông nói: "Anh à, em mơ thấy mẹ lấy chồng sinh con, sinh ra rất nhiều em trai và em gái, tất cả đều vây quanh mẹ, xung quang mẹ chật kín người, chúng ta không thể chen qua được chút nào."
Thiệu Đông: "..."
Không ngờ lời nói của cậu lại phủ bóng đen lên em trai mình.
"Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta phải tin tưởng mẹ."
Cậu nói như vậy, nhưng nửa đêm sau, ngay cả Thiệu Trung cũng tránh không được, đều đang nằm mơ.
Bọn chúng đều mơ thấy Mục Kinh Trập kết hôn sinh con, sau đó Mục