Beta: NKHA
????
Bởi vì sự kiện máu mũi nên lúc hai người ăn cơm Lâm Kích vẫn luôn dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh.
Bản thân Vinh Tình cũng rất lo lắng. Cái kia bị phong ấn nên không thể dùng, anh cũng rất tuyệt vọng! Cuối cùng anh dứt khoát gọi một phần canh khổ qua.
Ai, không nói đến cũng được. Thanh nhiệt hạ hỏa, công hiệu số một.
Hai người bên này trong ngọt ngào mang theo lửa nóng chua xót, thì Tiêu Tử Kỳ đang rảnh rỗi bên kia răng lại như muốn cắn đứt.
Ngày hôm qua gã trở về có chuyện quan trọng khác nên không để ý, hôm nay mới nhận được điện thoại của người đại diện. Vừa nghe nói Lâm Kích bị đưa đến tay Cao Ninh, Tiêu Tử Kỳ liền hận đến cắn răng.
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì Lâm Kích lại có thể dễ dàng có được mấy thứ này! Mà gã lại không thể không uổng hết mọi thủ đoạn để đạt được?
Càng muốn, ánh mắt Tiêu Tử Kỳ càng u ám. Gã lấy điện thoại ra gọi cho Cao Gia Hiên.
Cao Gia Hiên nghe thấy tiếng chuông bad guy đặc biệt cài đặt vang lên, hắn đặt chén trà trong tay xuống cười lạnh trong lòng.
Cuối cùng cũng tới.
"Tìm tôi?"
"Anh Gia Hiên, em đã trở về, anh, anh chừng nào thì rảnh? Không bằng đêm nay đi ăn bữa cơm đi?"
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại trước sau như một, trong ngây ngô mang theo một tia lấy lòng thật cẩn thận. Cao Gia Hiên lại nhịn không được nghĩ nhiều một chút.
Phía trước mới hỏi mình khi nào thì rảnh, phía sau liền hẹn đêm nay?
Cao Gia Hiên cẩn thận suy nghĩ, hình như lúc trước mỗi lần mình nói chuyện đều là bị dắt đi như vậy?
Suy nghĩ rõ ràng, Cao Gia Hiên tức khắc có chút buồn bực. Mình vậy mà vẫn luôn bị lừa!
Tuy rằng rất tức giận muốn cúp điện thoại nhưng Cao Gia Hiên càng muốn xem thử. Hắn muốn biết, Tiêu Tử Kỳ có phải lợi dụng hắn hay không.
"Đêm nay khả năng là không được."
"Vậy…."
"Nhưng mà nếu bây giờ cậu rảnh, tôi có thể dành ra chút thời gian."
Hắn đã sớm tìm người lấy một phần tiến độ quay chụp của Tiêu Tử Kỳ, hôm nay vừa vặn Tiêu Tử Kỳ cuối cùng cũng đóng máy. Nếu Tiêu Tử Kỳ thật sự để ý hắn, hẳn là ít nhất sẽ tranh thủ một chút với đạo diễn.
Cao Gia Hiên suy bụng ta ra bụng người nghĩ.
"Thực xin lỗi anh Gia Hiên, buổi chiều em còn có suất diễn không đi được, anh cũng biết em hiện tại tuy rằng có chút tiếng tăm nhưng em lại không giống Lâm Kích là nam chính, hôm nay cậu ấy xin nghỉ đạo diễn cái gì cũng không nói. Em không được, em còn phải phụ trách với đạo diễn, còn có nhiều nhân viên công tác như vậy, còn có fans, em…."
Cao Gia Hiên nghe xong nửa đoạn, trong lòng dần dần lạnh đi cũng bình tĩnh lại. Hắn nghĩ, Vinh Tình nói đúng. Tiêu Tử Kỳ chính là hạ dược đối với với hắn. Ngay cả hỏi cũng không hỏi đã cự tuyệt ngay. Hơn nữa, thật sự cho rằng hắn nghe không hiểu đây là đang mách lẻo sao?
Một bên nâng cao bản thân, một bên dẫm thấp Lâm Kích, loại thủ đoạn này hắn đã thấy nhiều trong giới rồi. Vốn dĩ cho rằng, Tiêu Tử Kỳ chỉ là một thiếu niên ngây thơ mà thôi….
Cao Gia Hiên thất vọng, trong miệng vẫn còn nói tiếp.
"Nếu không đi được vậy quên đi, chúng ta có cơ hội lại gặp nhau ngày khác, cậu còn có việc sao? Không có việc gì thì tôi có chút bận…."
"Anh Gia Hiên!"
Tiêu Tử Kỳ nóng nảy.
Sao lại thế này? Thái độ của Cao Gia Hiên bỗng nhiên sao lại biến đổi lớn như vậy?
Tiêu Tử Kỳ thử hỏi một câu.
"Là bởi vì mấy ngày nay em bận quá không có tìm anh, anh đang giận em sao?"
Tính tình Cao Gia Hiên không giống như Tống Hiền, chẳng lẽ mấy ngày nay không dỗ hắn liền thay lòng đổi dạ?
Tiêu Tử Kỳ nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Cao Gia Hiên để điện thoại ra xa cười nhạo một tiếng, sau đó mới không chút để ý tiếp tục nói.
"Không tức giận, cậu đừng nghĩ quá nhiều."
Tức giận vì cặn bã?
Hắn cần gì phải vậy!
Tiêu Tử Kỳ thả lỏng, cho rằng Cao Gia Hiên chỉ là ngạo kiều, vội vàng dỗ hắn.
"Anh không giận em là tốt, mấy ngày nay em vẫn luôn nghĩ đến anh nhưng điện thoại không có tín hiệu thật sự không có cách nào."
Cao Gia Hiên cười.
"Tôi biết, tôi thật sự không tức giận."
Hắn thì có gì mà phải tức giận?
Tiêu Tử Kỳ thấy Cao Gia Hiên còn cười, tức khắc yên tâm. Gã liền nhẹ giọng nói một ít lời hay, 'xác định' bản thân đã thành công trấn an Cao Gia Hiên mới chuyển đề tài.
"Anh Gia Hiên, có một vấn đề em vốn không muốn hỏi nhưng anh cũng biết em nhanh mồm nhanh miệng. Lần trước công ty không phải kêu em cùng Lâm Kích xào chút tai tiếng trong đoàn phim để gia tăng độ nổi tiếng sao? Trước khi em vào núi không phải còn khá tốt sao? Có phải là anh không thích em xào tai tiếng với người khác cho nên không đồng ý phải không?"
Trong lời nói của Tiêu Tử Kỳ mang theo một tia thẹn thùng, lại trần trụi mang theo ám chỉ.
Cao Gia Hiên lần này thật sự cười ra tiếng.
Nghe thử một chút mới biết, thủ đoạn thật sự cao. Rõ ràng chính gã nghĩ ra chủ ý giờ lại đẩy đến trên đầu công ty. Hiện tại lại tới chất vấn mình vì sao không xào?
Cao Gia Hiên cảm thấy không còn cần thiết tiếp tục cuộc điện thoại này. Rốt cuộc, bộ mặt thật của Tiêu Tử Kỳ hắn đã biết được.
Nghĩ nghĩ, Cao Gia Hiên bỗng nhiên buột miệng thốt ra.
"Đúng rồi, cậu biết lúc chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, chiếc xe kia của tôi giá trị bao nhiêu không?"
Tiêu Tử Kỳ bị hỏi vấn đề này đến lập tức sửng sốt, ngây người trong chốc lát.
"Anh Gia Hiên hỏi cái này làm gì?"
Sao gã có thể nhớ rõ được chiếc xe kia là xe gì?
Cao Gia Hiên: "Không có gì, chỉ là muốn biết cậu có biết hay không."
Tiêu Tử Kỳ cau mày, cẩn thận suy nghĩ, còn thật sự nghĩ ra.
"Em nhớ rõ, hình như hơn một ngàn vạn thì phải." Tuy rằng kém siêu xe của Vinh Tình, nhưng mà chiếc kia của Cao Gia Hiên cũng coi như không tồi.
"Thì ra cậu biết."
Cao Gia Hiên nói xong, lưu loát cúp điện thoại. Vinh Tình nói đúng! Hắn nên đặt một phần não heo để bổ não!
"Anh Gia Hiên…."
Tiêu Tử Kỳ dừng lại, nghe thấy tiếng tút tút bên tai nghi hoặc gọi lại lần nữa. Giây tiếp theo gã lại kinh ngạc phát hiện, Cao Gia Hiên vậy mà kéo đen gã!
Này rốt cuộc là chuyện gì đây?
Vẻ mặt Tiêu Tử Kỳ bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn về phương xa, môi mấp máy rất nhỏ. Ước chừng qua năm phút sau, đồng tử của gã dần khôi phục tầm nhìn.
Lại là Vinh Tình!
Vinh Tình Vinh Tình Vinh Tình!
Tống Hiền cũng vậy Cao Gia Hiên cũng vậy, Vinh Tình rốt cuộc đã làm cái gì với bọn họ?
Hắn rót thuốc mê gì cho bọn họ?
Tiêu Tử Kỳ cầm điện thoại, không chút nghĩ ngợi liên hệ với một đám thủy quân.
"Cứ làm theo tôi nói là được."
"Công ty? Bên phía mấy người không cần xen vào, cứ làm đi, xảy ra chuyện tôi chịu."
"Giá? Chỉ cần chuyện thành, trả cho mấy người giá