"Đừng sợ, cô trước tiên bình tĩnh, sau đó nói cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Trình Nghiên cũng lại đây.
Được một lúc lâu, Tần Thi mới nói bằng giọng run run, chỉ vào trên tầng, còn mình thì không dám quay đầu lại:
"Máu, máu.. Thật nhiều máu."
Lương Sâm đỡ Tần Thi lên bàn bên kia ngồi, rồi lại bảo Tiểu Tưởng và Trình Nghiên ở lại đây, còn mình một mình đi lên tầng.
Trình Nghiên rót một chén nước cho Tần Thi.
Đôi tay Tần Thi cầm ly nước, thần chí không rõ, đôi tay không ngừng run rẩy.
Trình Nghiên nhìn cô ấy, rồi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên phía trên tầng, dường như suy nghĩ điều gì, cũng lên theo.
Lương Sâm đang đứng ở trước cửa phòng chính của các cô, ngồi xổm xuống, tựa hồ đang xem cái gì, nghe thấy tiếng động, hắn quay người lại, thấy cô, liền tăng âm lượng "Đừng tới đây!"
Đã chậm, Trình Nghiên đã biết là hắn đang xem cái gì, máu, máu đỏ tươi, nhìn thấy ghê người, đã chảy đến bên chân cô.
Hiển nhiên, trên cửa bị người hất một bồn máu, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập khắp lối đi nhỏ. Máu chảy xuống sàn nhà, để lại một vệt rất dài.
Lương Sâm thấy cô sắc mặt không tốt, hắn an ủi cô:
"Không có việc gì, là máu gà mà thôi."
Máu gà cũng thực đáng sợ được không?
Trình Nghiên hít một hơi thật sâu, đi theo hắn cùng nhau xuống tầng, hỏi hắn:
"Anh nghĩ chuyện này là do ai làm?"
Lương Sâm nhíu mày, không nói chuyện.
Dưới tầng, Tần Thi đã bình thường trở lại, vừa thấy bọn họ xuống dưới, liền vội khóc lóc nói:
"Cô Trình, nơi này không ở được nữa, chúng ta về nhà đi."
Thấy cô ấy sợ hãi như vậy, Trình Nghiên đành phải nói:
"Chờ bọn họ trở về rồi chúng ta cùng bàn bạc."
Tần Thi cắn môi, gật gật đầu.
Lương Sâm kéo một chiếc ghế ở trước bàn ngồi xuống, ngón trỏ nhẹ gõ mặt bàn, thấy Tần Thi nhìn qua, bèn hỏi:
"Cô Tần, có thể nói tình hình lúc đó một chút không?"
Thái độ của hắn bình tĩnh, ngoại hình cũng đẹp, giọng nói trầm ổn, không tự giác mà khiến cho người ngoài rất có hảo cảm.
Thả lỏng người, Tần Thi bắt đầu nói:
"Em ngủ ở trong phòng, sau khi tỉnh ngủ, thì muốn đi xem cô Trình đang làm gì, kết quả.."
Giọng nói cô ấy hơi run.
"Khi đi đến cạnh cửa, em liền nghe thấy tiếng đốc đốc đốc, em có chút sợ hãi, kéo cửa ra, ngoài cửa cái gì cũng không có, cúi đầu thì thấy toàn là máu, tràn ngập trên mặt đất"
Lương Sâm như suy tư gì.
Trình Nghiên hỏi:
"Vậy tiếng đốc đốc đốc kia là từ đâu phát ra?"
Tần Thi suy nghĩ một lát, khó xử nói:
"Nghe không rõ, như là tiếng guốc gỗ đạp lên trên sàn nhà, lại như là tiếng đánh gì đó."
Trình Nghiên mím môi, có chút nghi hoặc:
"Thời điểm lúc ấy trong khách trọ chỉ có một mình cô, đám người Khương Húc còn chưa có trở về, tôi cùng Tiểu Tưởng thì đi xem anh Lương câu cá."
Tần Thi sởn tóc gáy, kém chút nữa lại khóc.
"Không chỉ có một mình cô ấy." Lương Sâm bỗng nhiên nói.
"Còn có ai?" Các cô cùng đồng thời hỏi, rất là kinh ngạc.
"Cụ bà Khâu a!" Tiểu Tưởng làm giống như nghe mọi người kể chuyện ma, một chút cũng không có sợ, thấy mùi ngon, lập tức cướp trả lời.
Tần Thi nghe xong, lập tức quay đầu nhìn Trình Nghiên, đúng là bị dọa khóc:
"Cô Trình, chúng ta vẫn là đi thôi a."
Trình Nghiên cũng cảm thấy bụng đầy một rổ nghi vấn, nhìn thoáng qua Lương Sâm, Lương Sâm không nói lời nào, chỉ là khuôn mặt có chút u ám.
Thấy cô nhìn Lương Sâm, Tần Thi cũng bèn nhìn qua, bỗng nhiên liền hoảng sợ, đứng lên:
"Xin, xin lỗi, tay của anh.."
Da của Lương Sâm rất trắng, hẳn là chưa từng phơi nắng qua, móng tay Tần Thi lại dài, lúc hoảng sợ sức mạnh cũng lớn, đem cánh tay hắn vẽ ra một đạo vệt máu, máu trên đó còn chưa khô.
Lương Sâm đem cánh tay thả xuống bàn, nói:
"Không có việc gì."
Trình Nghiên lại chỗ vali lấy cho hắn chiếc băng keo cá nhân, đưa cho hắn.
Lương Sâm cầm, không dán.
Trình Nghiên lại lần nữa cầm trở về, nhìn hắn, cười nói:
"Anh vẫn là dán lên đi, bằng không cô Tần nhìn thấy lại áy náy đến phát khóc."
Tần Thi một bên gật đầu phụ họa.
Chỉ là một vết thương nhỏ, thế nhưng lại được đối đãi trân trọng như vậy, Lương Sâm có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là đưa cánh tay ra.
Trình Nghiên cong lưng, xé mở băng keo cá nhân, còn thổi thổi miệng vết thương cho hắn, động tác thực nhẹ mà dán lên.
Mùi hương trên người thiếu nữ không rõ là mùi gì, rất dễ ngửi, làm người cả người buông lỏng, hắn theo bản năng để sát vào một chút, vừa nhấc đôi mắt, thì thấy đôi môi đỏ hồng mỹ lệ, chiếc cổ xinh đẹp, cùng với trước ngực tuyết trắng như ẩn như hiện.
Hầu hết Lương Sâm không tự giác lăn lộn, xấu hổ mà thối lui, không dám lại xem cô.
"Được rồi." Trình Nghiên đứng lên, nói: "Anh nhớ rõ đừng đụng tới nước là được."
Lương Sâm không để bụng, lại vẫn là "Ừ" một tiếng, cô đứng ra đằng sau, mùi hương lập tức không ngửi thấy nữa.
Hắn tự dưng cảm giác có chút thất vọng.
Thời điểm đám người Cận Trì trở về trời đã muốn đen. Bọn họ mấy người lập tức tắm rửa, thay quần áo, vui vẻ ngồi trong phòng trò chuyện.
Cùng lúc đó, Trình Nghiên, Tần Thi cùng Hồ Giai Giai bước vào.
Cô đem sự tình máu gà nói cho bọn họ, bọn họ dường như cũng chỉ gần có chút kinh ngạc mà thôi, nửa điểm nghi hoặc, sự hãy, thậm chí ý muốn trốn chạy cũng không có.
Tần Thi dần dần thất vọng.
Trình Nghiên lại cảm thấy mấy người bọn họ có vấn đề gì đó.
Từ Ngạn Bình khịt mũi coi thường: "Sợ cái ma nha, máu gà thôi mà, nghĩ cũng biết là trò chơi trẻ con, con gái các em chính là nhát gan như vậy!"
Hắn thấy bộ dáng Tần Thi sợ hãi, còn cười xấu xa giang hai tay: "Nếu sợ, muốn anh trai ôm không? Tên đầu đất Ngôn Mặc kia nhất định không biết dỗ dành con gái, theo hắn thực vất vả nhỉ?"
Tần Thi không biết làm thế nào, thế nhưng lại tránh ra đằng sau Trình Nghiên, nói một tiếng: "Cô Trình.."
Trình Nghiên nhìn Từ Ngạn Bình, bộ dáng ôn nhu xinh đẹp, không nói lời nào, nhưng lại có chút khí thế.
Vẫn là Khương Húc tương đối có tình người, cũng rất người lớn, hắn đập bả vai của Từ Ngạn Bình: "Cậu trêu người ta làm gì?"
Từ Ngạn Bình bị cô nhìn như vậy, rõ ràng ánh mắt của cô cũng không có cảm xúc gì, hắn lại cảm thấy xương cốt cả người đều phải run lên, vội xin tha nói: "Nghiên Nghiên, đừng nhìn anh như vậy, là anh không đúng, anh nhận sai."
Bộ dáng hắn nhận sai còn thực buồn cười, Trình Nghiên không nhịn được cười ra tiếng.
Ngôn Mặc nhìn chằm chằm vào cô, lúc này mở miệng: "Nghiên Nghiên cả chiều nay đều cùng tên họ Lương kia ở bên nhau?"
".. Ừ." Trình Nghiên không quá muốn cùng hắn nói chuyện.
Ngôn Mặc mặt không cảm xúc: "Cách xa hắn ra một chút."
Trình Nghiên cười nói: "Em sẽ không nghe anh."
Hồ Giai Giai không biết vì sao sau khi trở về thì luôn im lặng, lúc này mới ngẩng đầu cười nói: "Cậu Ngôn a, cậu cũng quản thật nhiều, cậu nghĩ ai cũng đều phải nghe lời cậu ư?"
Cô ta tựa hồ có ý tranh cãi.
Ngôn Mặc còn chưa nói gì, Cận Trì cũng đã đánh cô ta một bạt tai: "Cô mẹ nó nói cái gì?"
Hồ Giai Giai bụm mặt, cũng không dám cãi lại, thấy Cận Trì thật sự tức giận, bèn xoay người rời đi.
Không khí hơi hơi căng thẳng.
Khương Húc cười hòa giải: "Nghiên Nghiên, bọn em cũng trở về đi, nếu có việc, thì gọi bọn anh."
Trình Nghiên gật gật đầu, nhìn thoáng qua Cận Trì, đáy mắt hắn có chút sát khí.
Ngay cả Hồ Giai Giai cũng bị đánh, Tần Thi nào còn dám ở nơi này nữa, ngực lo sợ bất an, vội chạy theo Trình Nghiên.
Đẩy ra cửa phòng, Trình Nghiên thấy Hồ Giai Giai ngồi đối diện bàn trang điểm, cố trát phấn che đậy đi vết thương trên mặt, trên cổ cũng có phấn, nhưng vẫn lờ mờ thấy được vết hằn xanh tím, như bị ai thắt cổ.
Hồ Giai Giai không dự đoán được bọn cô