Bởi vì, cô ấy không phải loại người dám đi tìm chết, huống chi là dùng phương thức chết như vậy.
Sự kiện chết người ở quán trọ là một điều vô cùng đen đủi, tính tình chủ quán cũng không tốt, ngay trong đêm lập tức hạ lệnh trục khách, bảo bọn họ sáng mai nhất định phải rời đi.
Người đã chết, bọn họ cũng không có tâm trạng du ngoạn, còn phải tìm cảnh sát lên núi điều tra cái chết của Hồ Giai Giai, cho nên, việc phải đi về, không ai có dị nghị.
Trình Nghiên không muốn rời khỏi nam chính, nhưng mà lại không có lí do gì để lưu lại, hơn nữa cô còn có trực giác, bọn họ xuống núi nhất định không thuận lợi.
Trình Nghiên cùng Tần Thi cũng sẽ không trở về ngủ nữa, đi phòng đám người Khương Húc chờ đợi trời sáng.
Trời còn chưa sáng hẳn, gần 6 giờ, bọn họ bắt đầu xuất phát rời đi.
Vẫn là Từ Ngạn Bình lái xe.
Trình Nghiên ngồi ở hàng thứ hai, bên cạnh Cận Trì, tâm trạng của hắn hình như không tốt lắm, thời điểm cô lên xe, hắn bỗng nhiên nhìn cô nói một câu:
"Nghiên Nghiên, ngồi cùng anh đi."
Trình Nghiên không tiện từ chối.
"Tối hôm qua, em có nghe thấy tiếng động nào không?" Cận Trì nghiêng đầu, hỏi.
Trình Nghiên lắc đầu, quay xuống nhìn Tần Thi:
"Tần Thi, tối hôm qua, cô có nghe thấy gì không?"
Tần Thi đang muốn nói cái gì, cảm giác được tầm mắt Ngôn Mặc bên cạnh nhìn qua, da đầu bỗng dưng căng thẳng, không biết sao, lại nói dối:
"Không có. Cái gì tôi cũng không nghe thấy."
Kỳ thật khi cô mơ màng mở mắt nhìn ra phía cửa, thấy có bóng người thoáng qua, hình như là Hồ Giai Giai.
Trình Nghiên quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, buổi sáng sớm vẫn còn chút sương nhạt, ánh sáng mặt trời yếu ớt xuyên qua từng kẽ lá, hai bên rừng núi toàn là bóng cây, không khí ảm đảm, không có sức sống. Trong lòng cô khẽ đặt ra một câu hỏi.
Ai giết Hồ Giai Giai?
Vấn đề này, mấy người bọn họ một lần cũng chưa hỏi qua, mặc dù thờ ơ, nhưng cũng không đến mức lòng hiếu kỳ cũng không có chứ?
Cô suy nghĩ sự tình, đôi mắt vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, thấy đoạn đường bên kia, lại hiện vách núi vừa nãy.
Liên tiếp, lần thứ ba, lần thứ năm, đến lần thứ bảy..
Không chỉ mình cô, những người cũng nhận ra điểm không thích hợp.
"Chiếc xe này chạy được bao lâu rồi?" Trình Nghiên nói.
Tần Thi chần chờ: "Khoảng.. Một giờ?"
Khuôn mặt ôn hòa của Khương Húc mang theo vài phần ngưng đọng: "Chúng ta lên núi chỉ tốn nửa giờ."
Trình Nghiên: "Mọi người có phát hiện hay không? Chúng ta vẫn luôn đi vòng quanh nơi này?"
Từ Ngạn Bình bỗng dưng dừng xe: "Đờ mờ thật đúng là!"
Tần Thi không biết nghĩ đến gì, mặt trắng không còn giọt máu: "Có phải.. Đồ vật kia, vẫn luôn theo chúng ta?"
Ngôn Mặc nhíu mày: "Tiếp tục đi."
Không ngờ Từ Ngạn Bình lại nghe hắn, chỉ nói thầm một câu: "Có chuyện gì xảy ra tôi cũng mặc kệ."
Chỉ là, xe vừa mới tiến thêm vài bước, bên trên bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ầm, tiếp theo là tiếng núi đá lộc cộc va chạm vào nhau.
Mọi người vừa nhìn lên phía trên, thiếu chút sợ tới mức cả hồn đều bay, là đá lở.
Cũng may Từ Ngạn Bình tay mắt còn lanh lẹ, phanh xe, lùi lại.
Đất đá bùn đất lăn xuống chặn con đường phía trước.
Bên trong xe, vài người im lặng.
Sau một lúc lâu, Trình Nghiên chậm rãi nói: "Hiện tại cũng không đi được, bằng không chúng ta trở về quán trọ rồi tính tiếp?"
Cũng đúng.
Từ Ngạn Bình đành phải lái xe quay lại.
Trên suốt con đường, mọi người đều bày ra bộ dáng bất đắc dĩ mới phải như vậy.
Trình Nghiên nhìn Từ Ngạn Bình, hắn không giỏi che giấu cảm xúc, cả người đều tỏa ra cảm giác sung sướng.
Đến khi trở lại quán trọ, Lương Sâm đang cùng những người khác ở trước bàn ăn sáng, chủ quán trọ ngồi ở bên cạnh hắn.
Chủ quán lạnh mặt, nhìn bọn họ: "Quán trọ hiện giờ không hoạt động, các người nên đi thôi."
Tần Thi vừa nghe bèn luống cuống, vội vàng giải thích nguyên nhân, không phải bọn họ không đi, mà thật sự đi không được.
Chủ quán cười có vài phần kì dị, châm chọc nói: "Đi không được?"
Ngôn Mặc tiến về phía trước, đứng trước mặt chủ quán, nhìn cô ta, khuôn mặt bình đạm, giọng nói chậm mà thấp: "Chủ quán nhất định phải đuổi chúng tôi đi, chúng tôi còn chưa ở đủ tiền phòng đâu."
Chủ quán cùng hắn đối diện, bỗng nhiên cười lạnh hai tiếng: "Các vị nhiều người, một hai phải trụ, tôi cũng không có biện pháp, chỉ là đừng lại chết người, bằng không sau này sẽ chẳng ai dám đến nơi này đâu."
Cãi nhau cũng không phải chuyện gì vui, nhưng mà bọn họ rốt cuộc vẫn là được ở lại.
Nguyên nhân Hồ Giai Giai chết còn chưa điều tra rõ, mấy người Cận Trì liền ở bên ngoài đào hố chôn người, nói là trời nóng thi thể sẽ phân hủy rất nhanh, hơn nữa không biết khi nào bọn họ mới có thể xuống núi.
Trình Nghiên cũng ngăn không được, nhưng lại càng thêm nhận định đám người bọn họ nhất định có vấn đề.
Cô còn nhớ nhiệm vụ của mình, cho nên không thể để lộ mục đích với Lương Sâm quá rõ ràng, nếu không nhất định sẽ bị bài xích*, chỉ có thể từ từ cùng hắn bồi dưỡng tình cảm.
*Bài xích :(Bài: Chê bai; Xích: Đuổi đi) Chỉ trích kịch liệt.
Ăn cơm sáng xong, cô muốn đi tìm Lương Sâm, nghĩ rằng hắn ở phòng bếp, bèn đi xuống đấy.
Đi đến bên cửa sổ, cô nghe thấy bên trong có giọng nam mang chút tàn nhẫn: "Đừng nghĩ trốn!"
Giống như là tiếng của Ngôn Mặc.
Cô trộm nhìn qua khe hở cửa sổ, liền lắp bắp kinh hãi, Ngôn Mặc cư nhiên đem chủ quán ấn ở trên tường, đè nặng cổ tay cô ta, tư thế hai người có chút ái muội*
*Ái muội: Mơ hồ, ám muội, mờ ám. Ý chỉ việc làm không rõ ràng, không chính đáng.
Chủ quán cười lạnh, bỗng nhiên ngẩng cổ, để sát vào hắn, biểu tình trở nên nhu hòa, như vậy càng giống nguyên chủ thêm vài phần.
"Tôi không đi, anh chịu được không?"
Ngôn Mặc ánh mắt u ám: "Thử xem?"
"Chị à, chị đang làm gì thế?"
Giọng nói trẻ con non nớt bỗng nhiên vang lên.
Tiểu Tưởng ở bên cạnh nhìn cô, Trình Nghiên có vội che miệng cũng không kịp, đối diện với ánh mắt Ngôn Mặc liếc về đây một cái, cô liền xoay người chạy nhanh mà đi.
Chủ quán nhìn chằm chằm sắc mặt của hắn, châm chọc nói: "Không đuổi theo à?"
Ngôn Mặc đạm thanh nói: "Để làm gì?"
Chủ quán lạnh giọng nói: "Đúng là đồ súc sinh vừa tham lam lại nhẫn tâm."
Ngôn Mặc nâng lên cằm cô ta, ngữ khí như không có gì: "Lời này là nói tôi?"
"Các người ai mà không vậy?" Chủ quán cười lạnh: "Đừng vọng tưởng, tôi còn ở đây một ngày, các người đừng hòng tìm được, cho dù tìm được, cũng sẽ không chiếm được."
Ngôn Mặc lại dường như không để ý lời cô ta nói, bỗng nhiên cười: "Bộ dáng cô như vậy, thật ra lại khiến tôi muốn làm súc sinh hơn."
"Ngô.." Chủ quán không tránh thoát được, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Buổi tối, khi những người khác đã ngủ, Lương Sâm mới trở về phòng của mình.
Trình Nghiên chạy tới gõ cửa.
Lương Sâm thật đúng là sức lao động duy nhất trong quán, không phải bị chủ quán kêu đi trồng rau, thì là đi phòng bếp nấu cơm, cô cũng không tiện cùng hắn nói gì.
Đành phải thời điểm đêm khuya tĩnh lặng đến làm phiền.
Lương Sâm vừa tắm rửa xong, một đầu tóc ướt, không có mặc quần áo, vây quanh một chiếc khăn tắm liền ra mở cửa.
Trình Nghiên ngây người: "Anh, anh sao lại không mặc quần áo?"
Lương Sâm cúi đầu nhìn cô, có chút dở khóc dở cười: "Đã muộn thế này, cô chạy tới tìm tôi chỉ để hỏi cái này?"
"..."
Trình Nghiên nghẹn một hơi: "Tôi có thể đi vào rồi nói không?"
Lương Sâm do dự một chút, cũng đành tránh ra, đang muốn để cửa mở, thì thấy cô cẩn thận mà