Hắn rũ mắt nhìn cô, con ngươi vừa đen, vừa trầm.
Ánh mắt hắn rất có lực xuyên thấu.
Trình nhiên sửng sốt một lát. Đôi mắt trong sáng thuần khiết, cô để sát người vào gần hắn, mang theo nụ cười dịu dàng: - Buông tay nha, em giúp anh lau mồ hôi.
Hắn không cử động.
Trình Nghiên tự mình tránh thoát, ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng nõn, khuôn mặt dịu dàng vẻ an tĩnh, cánh tay tình tế nâng lên lau mồ hôi cho hắn.
Sau đó, cô ngẩng đầu cười với hắn:
- Được rồi.
Cô gái quá mức xinh đẹp, hơn nữa khoảng cách giữa hai người cũng rất gần. Lương Sâm cảm thấy máu trong người mình bỗng dưng di chuyển nhanh hơn, có cảm giác xao xuyến lạ thường.
Hắn không nhìn cô nữa, chỉ cúi đầu, đem nhân thịt để vào trong đĩa, yên lặng thở một hơi thật sâu.
Sau khi hấp xong bánh bao. Hắn lấy một phần để đưa riêng lên chỗ cụ bà Khâu ở tầng ba, trước giờ chưa thấy cụ xuống nhà ăn bao giờ. Trình Nghiên cũng lên tầng cùng hắn bởi cô cần phải gọi Tần Thi xuống ăn cơm sáng.
Khi đi đến tầng hai, hai người đang muốn tách ra thì bỗng nhiên nghe thấy được một thanh âm kì dị phát ra.
Đốc đốc đốc.
Đốc đốc đốc.
Là từ trên tầng truyền đến.
Lương Sâm cùng Trình Nghiên nhìn nhau, hắn đem một đĩa bánh bao đưa cô cầm, rồi mình thì đi lên tầng.
Trình Nghiên chờ tại chỗ.
Không bao lâu, Trình Nghiên kinh sợ khi thấy Lương Sâm đi xuống. Hắn không phải đi một mình mà bên cạnh còn đỡ một bà già tóc bạc phơ, bà ta cúi đầu cho nên không nhìn rõ mặt, mái tóc thưa thớt, làn da nhợt nhạt vàng vè, trong tay chống một chiếc gậy đầu tròn. Gậy đập ở trên mặt đất, phát ra những tiếng.
Đốc đốc đốc.
Nhìn sắc mặt thay đổi của Trình Nghiên, Lương Sâm khẽ giải thích:
- Đây là cụ bà Khâu, bà muốn trực tiếp xuống nhà ăn cơm. Cho nên bánh bao lúc nãy cô có thể cầm cho bạn của mình. "
Không đợi hắn nói xong, cụ bà Khâu nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm quỷ dị, sau đó tự chống gậy đốc đốc đốc bước đi.
Ai nói cụ bà Khâu bị liệt hai chân vậy?
Không phải giờ đang đi.. Rất nhanh nhẹn hay sao?
- Máu gà lần đó là..
Lương Sâm cắt ngang lời nói của cô:
- Chuyện này rất phức tạp, cô đừng động vào, để tôi đi tra.
Trình Nghiên bèn nói:
- Em cũng có thể hỗ trợ.
Nói xong, thì thấy Lương Sâm nhìn cô, trầm mặc một lát, rồi hắn nói tiếp:
- Cô đi theo tôi. *
Trình Nghiên:"... "
Lương Sâm cũng nhận ra lời nói này của hắn hơi mơ hồ không rõ ràng, cho nên giải thích một chút:
- Đừng hành động một mình, rất nguy hiểm.
*Mình sẽ giải thích, mơ hồ là vì câu" Cô đi theo tôi "có hai nghĩa.
Thứ nhất, nghĩa là" Cô đi theo tôi "đi đâu đó.
For example: Ông chủ, tôi muốn tìm cái này thì ở đâu a?
Ông chủ: Cô đi theo tôi. (Mang tính chất ngắn hạn)
Thứ hai, nghĩa là, cô phải luôn theo sát tôi, không được rời khỏi tôi nửa bước.
For example:
Lương Sâm: Đừng hành động một mình, rất nguy hiểm. (cho nên" cô "phải luôn" đi theo tôi "a) (Mang tính chất dài hạn)
Tóm lại trong đây ý của Lương Sâm là nghĩa thứ hai. Nhưng do anh nói tắt quá (≧▽≦).
Không biết mình giải thích như vậy mọi người đã hiểu chưa nhỉ?
Trình Nghiên đôi mắt sáng ngời, rất thông minh mà hiểu ý hắn:
- Ừ, em nhất định sẽ đi theo anh!
Lương Sâm nghẹn lời, sợ lại nói phải cái gì không nên nói, cho nên đành" Ừ "một tiếng.
Sau khi ăn xong cơm sáng, đám người Cận Trì lại đi ra ngoài rồi. Cô thấy bọn họ không giống như là đang tìm đường xuống núi, mà là đang tìm thứ gì đó thì hơn.
Cô vốn nghĩ mình sẽ đi hỏi chuyện cụ bà Khâu một chút, kết quả lại không thấy người ở trong quán trọ. Tuy rằng chân không bị tê liệt, nhưng dù gì tuổi đã cũng đã cao, bà ta rốt cuộc có thể đi nơi nào được chứ?
Cho đến khi trời tối, bà ta vẫn chưa quay trở về. Ngay cả mấy cậu ấm kia cũng vậy.
Chuyện này cứ giống như bọn họ đang ở cùng với nhau ở đâu đó vậy.
Trình Nghiên bèn chạy tới phòng Lương Sâm xem hắn có chủ ý gì không.
Lương Sâm là một người rất tinh tế. Chú ý tới lần trước cô đến không có nơi để ngồi, cho nên lần này đã tự mình làm hai cái ghế dựa, còn dọn một chiếc bàn nhỏ đặt ở trong phòng.
- Quán trọ này kị lạ thật, người cũng vậy, cứ mất hút liên tục. –Trình Nghiên ngồi xuống, giống như vô tình nhắc đến– Lương Sâm, anh vì sao lại không rời khỏi đây, là vì cô chủ quán à?
- Cô ấy đã cứu tôi, tôi đồng ý làm công ở đây hai tháng rồi rời đi.
Trình Nghiên đặt tay ở trên bàn, sau đó hướng người lại gần hắn, cười hỏi:
- Chỉ vì lí do này thôi?
- Thế cô nghĩ còn có lý do nào khác à?
Trình Nghiên lui người về dựa vào trên ghế:
- Em cho rằng nhiều hơn, hoặc có thể là anh thấy cô chủ quán xinh đẹp, lại cá tính, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng, bèn thích người ta thì sao?
Cô chỉ nói đùa mà thôi, nhưng dường như Lương Sâm lại rất nghiêm túc, hắn nhíu mày:
- Đừng mang việc này ra đùa giỡn, tôi không thích cô ấy.
- Anh không thích cô ấy nhưng cô ấy lại thích anh thì làm sao bây giờ? –Cô nói xong, đôi mắt còn nhìn thẳng hắn.
Lương Sâm trả lời không một chút do dự:
- Không có khả năng.
Lời vừa nói ra thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, kèm theo đó là giọng nói của một nữ nhân:
- Lương Sâm, tôi có chuyện muốn nói với anh
Lương Sâm đứng lên:
- Chờ một chút.
Hắn đi về phía cửa, mở cửa ra thì thấy chủ quán mặc một chiếc áo ngủ gần như là trong suốt đứng đấy. Cô trang điểm, đôi môi đỏ hồng mỹ lệ, tỏa ra vài phần gợi cảm cùng dụ hoặc.
- Chắn cửa làm gì nha. – Chủ quán nhón chân, ôm lấy bờ vai của hắn, giọng nói nũng nịu: – Để cho tôi vào đi."
Nhớ tới lời hắn vừa mới nói khi nãy, tự dưng mặt có chút đau. Hắn đem cánh tay của cô ta kéo xuống, nghiêm túc nói:
- Xin lỗi chủ quán, tôi còn có việc.
Thế nhưng chủ quán đã lướt qua hắn đi vào. Hắn lại không thể đem người lôi ra, chỉ là Trình Nghiên vẫn còn ở trong đấy, chủ quán thấy cô nhất định sẽ rất xấu hổ.
Nhưng mà, khi Lương Sâm đi vào, không nhìn thấy Trình Nghiên, trong phòng cũng không có chỗ nào để ẩn nấp. Cuối cùng hắn đem ánh mắt dời tới trên giường, trong chăn có chỗ hơi hơi phồng lên.
"..."
Tâm trạng của Lương Sâm một lời khó có thể nói hết.
Giọng nói chủ quán chậm rãi vang lên:
- Lương Sâm, anh mấy ngày nay luôn ở cùng cô gái họ Trình kia, có phải anh thích cô ấy không?
* * * Không có.
Chủ quán chăm chú nhìn đôi mắt của hắn, nói:
- Vậy tôi yên tâm rồi, tôi cứu anh, anh nên báo đáp tôi, có phải hay không?
Cô ta đem dây quai áo ngủ kéo xuống, muốn làm cái gì đã rõ ràng.
* * *?
Lương Sâm sắc mặt cứng ngoắt, hắn bình thường là người tùy tiện như vậy sao?
Ngay lúc chủ quán muốn xốc lên áo ngủ, Lương Sâm đè lại tay cô ta rồi cầm một chiếc áo khoác trên ghế chùm vào trên vai.
Chủ quán ngẩng đầu nhìn hắn, phong thái quyến rũ lạnh lùng, trong ánh mắt không chút nào che giấu ý muốn.
- Trời trong núi rất lạnh. – Lương Sâm mặt không đổi sắc.
Chủ quán vẫn duỗi tay muốn cởi áo khoác.
- Tôi không lạnh.
Áo khoác trượt xuống, để lộ ra bờ vai ngọc.
Lương Sâm đè lại tay cô ta một lần nữa. Khi cô ta cười nhìn về phía này, hắn rụt tay lại.
- Tốt hơn hết vẫn nên chú ý.
- Nếu như cậu thật sự sợ tôi lạnh, vậy tại sao lại không ôm tôi? –Cô ta kề sát hắn–Cậu nói rõ cậu muốn báo đáp tôi mà?
- Tôi đồng ý làm công cho cô hai tháng, tôi không quên.
Bàn tay chủ quán chậm rãi di chuyển tới ngực của hắn, vuốt ve, giọng nói nhẹ nhàng:
- Ý tôi nói không phải cái này.
Lương Sâm lui về phía sau một bước, nghiêng đi thân hình, trông có vẻ cương liệt bất khuất không chịu khuất phục:
- Tôi chỉ có thể cho cô như vậy.
Áo ngủ rơi xuống đất, cô ta vòng với trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, giọng nói mang vẻ câu nhân dụ giỗ:
- Mở mắt ra, nhìn vào em đi.
Lương Sâm nhăn mi lại:
- Cô không cần thử tôi, cho dù cô có cởi hết đồ đứng trước mặt tôi. Thì người mất mặt cũng chỉ có mình cô thôi.
Hắn mở mắt ra, đối diện với ánh mắt trầm ổn không chút gợn sóng của hắn, sắc mặt của chủ quán có chút thay đổi kỳ quái, bỗng nhiên cười:
- Cậu là chính nhân quân tử ư?
Lương Sâm nhàn nhạt nói:
- Tôi nghĩ tôi không phải.
Ánh mắt hắn không có nửa phần dục vọng, cũng không có động tay động chân với cô ta, từ đầu đến cuối chỉ có sự bình tĩnh. Dường như bất cứ việc gì xảy ra trên đời này cũng không thể khiến hắn thay đổi sắc mặt.
Chủ quán nhặt lên áo ngủ trên mặt đất, mặc vào. Trước khi đi, còn cười với hắn một câu:
- Tôi đối với cậu thật là càng ngày càng cảm thấy hứng thú.