Hạ Tịch cứng ngắc quay đầu lại, Tần Việt đã đứng phía sau, toàn thân đều tỏa ra áp suất thấp, nhìn đã biết là 'ông mày không vui'.
Hạ Tịch xấu hổ cười với hắn: "Tần Việt? Anh đến lúc nào thế?"
Tần Việt nhìn cậu một cái, sau đó đi về phía chỗ mình: "Từ 'chỉ cho cậu thôi'."
Hắn còn cố tình nhấn mạnh chữ 'chỉ cho cậu'. Hạ Tịch thầm nghĩ, nếu mấy từ này có thể biến thành một cái búa, chắc chắn sẽ nện thẳng vào mặt cậu vài cái.
Hạ Tịch liền cảm thấy đau đầu, tên này sớm không đến, muộn không đến lại cố tình đến vào cái lúc khó ở như vầy, huhu, tình huống này không xử lý tốt OOC là cái chắc!!! [ Out of Character: hành động không giống với bình thường.]
Mấy ngày nay Hạ Tịch không tặng đồ cho hắn, Tần Việt thấy cũng chả làm sao, lọ keo này không dính mình nữa, hắn vui còn không kịp. Thế nhưng dần dần hắn cảm thấy không quen, bởi vì Hạ Tịch người này giống như một đêm liền biến mất trong sinh hoạt của hắn, ngoài đời không thấy mặt, trên Wechat cũng không nhắn tin hỏi thăm nữa.
Mới đầu, Tần Việt còn có chút lo lắng không biết có phải cậu gặp phải chuyện gì không, kết quả trong lúc vô tình nhìn thấy lịch sử trò chuyện của Hạ Tinh Dã, tràn đầy một trang là những câu nói đùa cợt Hạ Tịch.
Thứ tình cảm bí ẩn bị chôn sâu trong lòng được đào lên, nhất thời trong lòng Tần Việt cảm thấy chua lòm.
Hạ Tịch thân với Hạ Tinh Dã như thế, có phải cậu ta thích y rồi không?
Không thích hắn nhất nữa à?
Nhanh như vậy đã thích người khác, có phải hắn kém hơn Hạ Tinh Dã không?
Ban nãy còn nghe được Hạ Tịch nói chuyện, khiến cho ý nghĩ kia lại được đẩy lên cao, khiến cho Tần Việt bực mình hơn nữa.
Hạ Tịch dùng ánh mắt giao lưu với Hạ Tinh Dã: Cậu sao không nói cho tớ biết cậu ta đến?
Đáng tiếc, độ ăn ý không đủ, cậu làm mặt quỷ một lúc lâu mà Hạ Tinh Dã vẫn mù tịt chả hiểu gì.
Hạ Tịch nhịn không nổi đá một cái vào chân y.
Hạ Tinh Dã đương nhiên không chịu yếu thế mà véo lại tay cậu.
Động tác này lọt vào trong mắt Tần Việt chính là 'đánh yêu, ve vãn', khiến cho nắm đấm trong tay áo hắn cuộn lại.
"Lớp học không phải chỗ để yêu đương." Giọng Tần Việt lạnh như băng: "Nếu các người không nhịn nổi thì ra ngoài, đỡ ảnh hưởng người khác."
Lời này nghe qua thì có vẻ tức giận, nhưng nghĩ kỹ lại thì chả thấy đâu, chỉ còn lại vị chua lòm giống như đang ghen tuông.
Từ từ đã, ghen?
Trong chớp nhoáng, Hạ Tịch nghĩ hình như cậu đã hiểu cách thực hiện nhiệm vụ che giấu rồi.
Hạ Tịch đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Việt: "Anh hiểu lầm rồi."
Lông mày của hắn giật giật, hỏi lại: "Hiểu lầm cái gì?"
"Em không thích người khác, em chỉ thích anh thôi."
Tần Việt không trả lời, nhưng hai tay trong túi áo lại nắm chặt hơn nữa.
Lúc này học sinh trong lớp liên tục bước vào, người trong phòng học cũng dần nhiều lên, hiển nhiên đây không phải nơi sáng suốt để thổ lộ tình cảm.
Hạ Tịch cắn răng, đưa tai tay lên nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo của Tần Việt: "Anh đi cùng em một chút nhé?"
Tần Việt xùy một tiếng: "Sao tôi phải đi với cậu? Cậu to gan nhỉ?"
Ngoài miệng nghe thì độc ác, nhưng trong lòng Tần Việt không tức giận mấy, rốt cuộc thì ra cậu vẫn còn thích hắn, hơn nữa nhìn thấy