Hạ Tịch nói được thì làm được, Tần Việt căn bản chưa phản ứng lại thì cậu đã buông tay ra, lùi về phía sau vài bước.
Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy eo mình truyền lại một hơi ấm, còn chưa kịp cảm nhận lồng ngực đối phương, Hạ Tịch đã đứng trước mặt, trong mắt đều là vẻ tinh ranh khi chiếm được lời.
Tần Việt hơi buồn cười: "Vui thế cơ à?"
Hạ Tịch dùng sức gật đầu, đôi mắt cũng cong lên: "Có ạ! Em vui lắm!"
Tần Việt nhìn thiếu niên trước mắt, hôm nay cậu mặc một bộ đồng phục sạch sẽ thoáng mát, mái tóc đen rơi xuống đôi tai hồng hồng, nhìn đâu cũng là vẻ ngại ngùng khi đối diện với người mình thích, khiến cho hắn vô cùng hài lòng.
Thậm chí, hắn cũng đã quên trước đây ai là keo chó dính người suốt ngày ăn đậu hũ của mình.
Hạ Tịch giả bộ làm bé ngoan, chú ý quan sát vẻ mặt của Tần Việt, tốt, không chán ghét.
"Nếu mỗi này đều được ôm thì tốt." Cậu lẩm bẩm.
"Nói gì đấy?" Giọng nói của Tần Việt cao lên mấy tông, hắn hơi rũ mắt đánh giá Hạ Tịch.
"Không, không có gì..." Hạ Tịch làm như bị dọa sợ: "Em...em..em...em về trước nha, buổi tối em lại qua tìm anh!"
Hạ Tịch vội vàng chạy trốn, giống như được gắn thêm tên lửa, bộ dáng này dừng lại trong mắt Tần Việt khiến cho đôi mắt hắn đong đầy ý cười.
Giống con thỏ quá.
Hạ Tịch chân trước vừa bước vào cửa lớp, chân sau đã vang lên âm báo của Hệ thống: [Tin vui!!! Nhiệm vụ che giấu hoàn thành, tiến độ nhiệm vụ: 45%, chúc mừng Kí chủ, mong Kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Quả nhiên, Hạ Tịch đoán không sai, điều kiện hoàn thành nhiệm vụ che giấu chính là làm cho Tần Việt vui vẻ, mà thời điểm hắn không vui, chính là nhiệm vụ thất bại.
Trong nguyên tác tiểu thuyết, Tần Việt là một nhân vật cực kỳ kiêu ngạo lại có chút bạc tình, nếu không phải thế hắn cũng không lạnh nhạt với nguyên chủ, thẳng cho đến khi nguyên chủ chết đi hắn cũng không mở miệng ra nói một câu thích đáp lại. Rồi sau đó đến đồng chí tiểu thụ, vẫn luôn vì hắn mà lên trời xuống biển, chịu đựng hết đau khổ, còn tên kia vẫn là một hình tượng già đời, bạc tình lại thâm tình.
Cũng chính cái thiết lập nhân vật như vậy, khiến con đường mang vợ về nhà của hắn gập ghềnh sỏi đá.
Tính cách của Tần Việt do rất nhiều nhân tố tạo thành, nhiều người không dám lại gần chứ nói gì đến tán tỉnh hắn. Nguyên chủ và tiểu thụ là hai người duy nhất chịu bước chân vào cuộc đời Tần Việt, nhưng khác nhau ỏ chỗ, tiểu thụ là dùng tính cách dương quang sáng lạn của mình hấp dẫn hắn, còn nguyên chủ Hạ Tịch thì dùng mạng sống đánh đổi. Tổng kết lại, chính là thảm hết chỗ nói.
Hạ Tịch nặng nề thở dài, nếu như có thể đẩy tiến độ nhiệm vụ lên 100%, cậu thực sự muốn vì nguyên chủ mà sửa lại kết cục đau buồn, coi như là chút quà tặng lại.
Nhưng mà nghĩ đến nhiệm vụ che giấu thì cũng không tính là chuyện xấu, ít nhất thì làm Tần Việt vui so với việc đi quỳ liếm thì dễ hơn nhiều.
"Hai người nói gì thế?" Tần Việt vừa ngồi xuống, Hạ Tinh Dã không biết từ nơi nào bay đến, trên mặt tràn đầy vẻ hóng hớt.
"Không nói gì." Tần Việt đem móng vuốt của y hất xuống nhằm dọn dẹp chỗ ngồi.
"Tớ không tin!!!" Hạ Tinh Dã nhất định cắn không tha, nhìn Tần Việt với đôi mắt hiểu thấu hồng trần: "Không nói gì thì sao cậu lại đỏ mặt?"
Không thể nào! Rõ ràng hắn ở trong WC lau mặt đến khi hết đỏ mới về lớp, thằng này nhìn ra kiểu gì???
Con ngươi Tần Việt hơi co lại, theo bản năng đưa tay lên mặt kiểm ra, lạnh lạnh!
Hạ Tinh Dã cái thằng quỷ gạt người!
"Còn nói không có?" Hạ Tinh Dã như thám tử tư tìm ra sự