Hạ Tịch nhặt hộp cơm lên, vỗ vỗ gạo trên người xuống, trong lòng hơi tiếc cho một bát cơm ngon.
Trong lúc cậu mải tiếc nuối, trên vai bỗng nhiên truyền tới một lực mạnh mẽ, có ai đó đang chụp lấy vai cậu: "Không đi học à? Sao đứng hết ở đây?"
Hạ Tịch quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ vừa nắm lấy vai mình kéo lại, tức giận lườm cậu một cái: "Lúc nào cũng thế, không chịu học hành cho tử tế."
Trực giác nói cho Hạ Tịch biết, cái khí chất này, hoàn cảnh kiểu này, chắc chắn là chủ nhiệm lớp hoặc mấy nhân vật linh tinh trong ban giáo viên, tuy rằng bị mắng khiến cậu không vui, nhưng nghĩ đi nghĩ lại người ta cũng chỉ là NPC, cũng chẳng cần thiết khiến cậu phải tốn nước bọt cãi lại, bởi vậy, Hạ Tịch lập tức cụp mi, nói nhỏ: "Em sai rồi, em xin lỗi cô, em về lớp đây ạ."
Thái độ của Hạ Tịch không chê vào đâu được, vì thế nên người phụ nữ từ tức giận biến hóa thành vẻ mặt không thể tin nổi, ánh mắt nhìn Hạ Tịch như nhìn người ngoài hành tinh, một lúc sau mới khô cằn nói: ".....Tốt....."
"Cảm ơn cô ạ, cô đi cẩn thận."
Hạ Tịch cúi xuống chào người phụ nữ, xoay người theo chỉ dẫn của Hệ thống đi vào phòng học.
Giáo viên há miệng thở dốc, hoàn toàn không thể thốt nên lời. Cô dạy Hạ Tịch gần một năm, đương nhiên cũng rõ cậu ta là hạng học sinh gì, đi học thì yêu đương nhăng nhít, không mặc đồng phục, lại đánh nhau hút thuốc, không chuyện xấu nào mà không làm, mỗi lần mắng là mỗi lần khiến bản thân tức chết.
Nhưng hiện tại trông lại không giống như hồi xưa nữa.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng cô cũng lộ ra một tia vui mừng, chả nhẽ là thực sự đổi tính? Tuổi này học sinh đều trong kì phản nghịch, khéo khi đã tỉnh ngộ ra rồi.
Trung học Tân Châu phân lớp dựa vào thành tích cá nhân, Hạ Tịch ở lớp mười, mới bắt đầu thành tích cũng không tệ lắm. Nhưng ở trường của cậu, hiệu trưởng chọn ra một số học sinh có thành tích kém hoặc có lịch sử đánh nhau đem xếp thành một lớp, nằm ở nơi hẻo lánh nhất, không sắp xếp giáo viên tốt, cũng không quản giáo nghiêm ngặt, chỉ cần không làm phiền đến những học sinh khác thì muốn thế nào cũng được. Giáo viên lớp này viết xong bảng là đi, mặc kệ học sinh chơi bài, nghịch di động, không chịu học tập.
Hiện thực cũng có chuyện này, huống chi đây là quyển tiểu thuyết.
Trước khi bước vào lớp, Hạ Tịch đã hít một hơi chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng lại không nghĩ tới, bầu không khí lớp này cũng không tệ như trong tưởng tượng, vừa thấy có người mở cửa một cái là ngồi nghiêm chỉnh hết lại, còn giả bộ đặt sách lên bàn đọc.
Chỉ còn một chỗ trống, Hạ Tịch nghĩ chắc chắn đây là chỗ của mình, liền đi qua ngồi xuống. Bạn cùng bàn của cậu là một nữ sinh có nhan sắc bình thường, trên mặt còn có chút tàn nhang, giống như có chút e sợ cậu. Vừa thấy Hạ Tịch đến, cô nàng bèn dịch sang phía bên phải.
Hạ Tịch cũng không để ý nhiều, hiện tại trên bàn cậu là một đống sách giáo khoa lộn xộn, trong ngăn bàn cũng toàn các loại giấy phế liệu cùng bút mỗi chỗ một cái, không dọn dẹp thì đúng là không ngồi nổi.
Hạ Tịch không có bệnh sạch sẽ, chẳng qua là thích thoải mái, nên yêu cầu hoàn cảnh sống hơi cao một chút.
Năng lực sinh tồn của cậu rất mạnh, dọn dẹp lại chỗ ngồi cũng đặc biệt nhanh, chỉ mất ba, bốn phút đã đem mặt bàn sắp xếp gọn gàng.
Giáo viên cậu gặp ban nãy tên Vương Giai, dạy môn toán học, Hạ Tịch nhìn trên thời khóa biểu giáo viên thì mới biết. Lúc này đã là 10 giờ 50 phút sáng, là tiết thứ ba.
Hạ Tịch đem sách toán học lôi ra, tuy rằng bên ngoài bị đè vào có chút nếp gấp, nhưng bên trong lại vô cùng sạch sẽ, nửa vết mực cũng không có, nguyên chủ này đúng thật là chả học hành bao giờ. Hạ Tịch lắc đầu, chuyên chú nghe giảng, đến đâu ghi chú lại đến đấy.
Hành động này của cậu khiến cho bạn cùng bàn hoảng sợ không thôi, thi thoảng lại liếc cậu một cái, về phần đồ đạc của nguyên chủ nhiều như vậy, Hạ Tịch cũng chỉ có thể chính mình tự tìm hiểu, trời xa đất lạ, thỉnh giáo người khác luôn luôn là chân lý.
Nghĩ như vậy, Hạ Tịch nhìn lên quyển bài tập trên bàn, chủ động chào hỏi người bên cạnh: "Tư Vũ, bài làm đâu?"
Lý Tư Vũ thiếu chút nữa ngã nhào từ trên ghế xuống đất, từ khi ngồi cùng bàn đến nay đã được hai tháng, người này cùng cô nói với nhau không quá mười câu, ngay cả khi nói thì cũng chỉ là: "Tránh qua bên, đừng cản trở tôi." Hoặc là "Nói nhỏ lại, ồn muốn chết."
Nhưng hiện tại, cậu ta lại dùng cái ngữ khí ôn hòa cùng cô nói chuyện, tiếng gọi "Tư Vũ" kia làm cô sợ đến mức không thua gì cảnh phim kinh điển của The Ring.
Lý Tư Vũ chìm đắm trong sợ hãi, hữu khí vô lực mà ừ một tiếng nhỏ xíu, nhưng có lẽ