Thời điểm Hạ Tịch chạy đến cửa lớp một, hơn một nửa học sinh đã rời đi, nhưng Tần Việt vẫn còn ngồi trên ghế, xung quanh hắn là một vòng nữ sinh, thỉnh thoảng lại kêu lên vài danh từ kỹ năng, hình như là đang chơi game.
Bình tĩnh lại để mà đánh giá, chỉ cần nhìn mặt của Tần Việt thôi cậu cũng vô cùng có hảo cảm. Người này ngũ quan tinh xảo dễ nhìn, khi không cười chính là một đóa hoa cao lãnh, băng sơn mỹ nhân, còn khi khóe miệng hắn hơi cong lên thì lại mang theo một cảm giác hơi tà giáo, nói chung tên này nếu đem đi so với mấy tiểu thịt tươi bây giờ thì chắc chắn có thể cạnh tranh được, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của hội chị em bạn dì.
Đáng tiếc, lại là một thằng ngu.
Mà hiện tại, Hạ Tịch chuẩn bị đi làm một chuyện còn giống một thằng ngu hơn nữa – tặng thư tình cho thằng ngu.
Cậu móc di động ra, mở camera trước lên. Lúc nãy mơ mơ màng màng mà tiếp nhận kịch bản, còn chưa kịp nhìn xem thân thể nguyên chủ tròn méo thế nào. Tốt xấu gì việc cậu sắp làm cũng là đi tặng thư tình, vẫn nên phải sửa soạn lại cho lịch sự một chút.
Hạ Tịch vuốt vuốt mái tóc, màn hình di động sáng lên, hiện ra gương mặt vô cùng quen thuộc.
Trong lòng Hạ Tịch chửi thẳng một câu "Mẹ nó." Style rừng rú gì đây???
Tóc mái khó khăn lắm mới không che khuất đôi mắt, cậu vuốt vài cái liền có mấy nhúm màu tím lộ ra ngoài.
Hạ Tịch: ".........." Tóc tai như cái lông...
Cái thể loại Hệ thống mất nết, ăn bớt nguyên vật liệu, chỉ vì vai phụ tám nghìn chữ không quan trọng nên mặc kệ xấu đẹp không thèm tân trang, không tôn trọng Kí chủ! Con mẹ nó còn âm mưu để Kí chủ cosplay HKT!
Chửi thì sướng miệng thật đấy, nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải làm.
Hạ Tịch hít một hơi thật sâu, đem chuyện đầu tóc ném ra sau lưng, nhấc chân đi vào lớp học.
Mấy nam sinh còn lại trong lớp đều đang chăm chú xem Tần Việt chơi game, căn bản không chú ý đến cá nhân vừa tiến vào.
"Anh Việt lợi hại!"
"Thao tác này, lợi hại."
"Kỹ năng liên tiếp? Còn có thể dùng như thế à!"
Tiếp theo chính là một giọng nữ vang lên: "Victory!"
Trong ánh mắt sùng bái của cả đám người, Tần Việt không chút để ý mà đưa lại điện thoại di động cho một nam sinh phong tình, mười phần nhân từ lên tiếng: "Đây, đừng bảo baba không đối xử tốt với cậu."
Hạ Tinh Dã nghẹn một câu chửi cả họ nhà Tần Việt trong cổ họng, lại nhìn qua di động của hắn, cuối cùng cam chịu số phận mà cầm lấy balo: "Không phải chỉ là một bữa cơm à? Mời thì mời!"
Y dùng tay nhéo cổ Tần Việt một cái: "Rồi một ngày nào đó tớ nhất định làm cậu mời lại!"
Hai người cao ngang nhau, kề vai sát cánh đúng tiêu chuẩn của mối quan hệ anh em thân thiết, cười cợt một lúc mới cùng nhau bước ra ngoài. Kết quả, chân trước chưa ra cửa đã đụng phải Hạ - đang cosplay cây bạch dương thẳng tắp – Tịch.
Hạ Tinh Dã bị dọa cho lùi về sau mấy bước: "Cậu đi không phát ra tiếng rồi đứng ở chỗ này làm gì?"
Hạ Tịch còn chưa kịp ho he, y đã một mình tự biên tự diễn: "Tôi biết rồi, cậu tìm Tần Việt đúng không? Không hiểu sao si tình thế."
Lúc nói thì hùng hùng hổ hổ, nhưng tay chân lại vô cùng thành thật mà đẩy người anh em Tần Việt của mình ra ngoài: "Kìa, chó con dính người nhà cậu tìm."
Sau đó y ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rất ra dáng vị khách xem diễn kịch.
Hạ Tịch trơ mắt nhìn Tần Việt liếc Hạ Tinh Dã một cái, rồi quay lại tặng cho cậu một ánh mắt không bỉ không thèm che dấu: "Cậu lại tới làm gì?"
Trong đầu Hạ Tịch chạy qua mười vạn cảnh tỏ tình trong phim thần tượng máu chó, chậm rãi đem thư tình giấu ở phía sau ra, cúi đầu thấp xuống làm bộ không dám nhìn thẳng Tần Việt, nhẹ nhàng nói: "Thằng ng...à không, bạn Tần Việt, em thực sự rất thích anh, em không sợ anh không thích em, em vẫn muốn đem tâm ý của mình nói cho anh biết! Cái này tặng anh!"
Cậu đưa thư tình tới trước mặt Tần Việt, ngẩng đầu lên nhìn hắn cười một cái.
"Bệnh tâm thần!"- Tần Việt căn bản không thèm ngó, trực tiếp lướt qua cậu đi về phía cửa: "Ngoài viết thơ tình ra thì cậu còn viết được gì nữa?"
Thằng nhóc Hạ Tịch này không phải lần đầu tiên viết thơ tình cho hắn, bình quân hai ngày một lá, ban đầu hắn còn mở ra xem, sau này phát hiện mấy bức thư này chuẩn đét copy