Đương nhiên, Tần Việt cũng không thể hi vọng gì vào một cái 'lúc nữa', vì Hạ Tinh Dã đã lôi kéo đám bạn tới giới thiệu cho Hạ Tịch, ba người kia trong nguyên tác câu chữ còn ít ỏi hơn bạch nguyệt quang, mỗi người chưa đến một trăm từ, Hạ Tịch hoàn toàn không có ấn tượng với bọn họ, nhưng cũng may bạn bè bằng tuổi nên không có nhiều xa lạ, nói với nhau một hai câu quan hệ đã đi lên một tầm cao mới.
Hạ Chi – người lạnh nhạt nhất trong ba người, trời sinh mập mạp, cùng Hạ Tịch ngồi chơi mấy ván cờ tướng, sau đó chỉ hận gặp nhau quá muộn, vỗ bàn cái rầm một tiếng. Nói thật Hạ Tịch cảm thấy nếu như có cái tượng Quan Công ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ kéo cậu quỳ xuống kết bái huynh đệ.
Hạ Chi đẩy Tần Việt sang bên cạnh, kệ cho mặt hắn đen như cái đít nồi, ngồi xuống cạnh Hạ Tịch, ôm vai cậu: "Người anh em, đám người kia đều nói cờ tướng là thói quen của người già, còn nói cả đời này tớ chỉ có thể chơi cùng mấy vị hương thân phụ lão, giờ gặp được cậu, tớ có thể vùng lên đấu tranh vả mặt quân gian ác được rồi! Há há há !!!"
Tần Việt: ".........."
Hạ Chi cười như được mùa, sau đó lại tiếp tục nắm vai Hạ Tịch: "Come on, người anh em, chúng ta tiếp tục chơi tiếp, có nhiều thế cờ tớ chưa biết đâu."
"Cút cút, về nhà mà chơi." Triệu Nguyên Cảnh không chút lưu tình cắt ngang lời cậu ta: "Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tinh, cậu thôi deee."
"Ừ đúng đúng." Hạ Chi gật đầu lia lịa: "Tớ vui quá, quên mất há há."
Sau đó cậu ta nhìn Hạ Tinh Dã, mười phần bỉ ổi: "Tiểu Tinh, đúng không?"
Tất cả sự chú ý của Hạ Tịch đều tập trung ở cái danh từ "Tiểu Tinh", theo như cậu biết thì những nam sinh ở đây phần lớn xưng hô với nhau đều kêu bằng 'lão' hoặc 'anh', cùng lắm là trực tiếp hô tên, thân thiết như "Tiểu Tinh" cậu lần đầu nghe qua.
Tình cảm của bọn họ, tốt thật đấy.
Cậu vừa dứt lời, đã thấy Hạ Tinh Dã xồng xộc chạy đến bóp cổ Triệu Nguyên Cảnh: "Thằng kia, tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, ăn bậy được, nhưng đừng có mà gọi bậy!" "Cậu ném mặt mũi tớ cho chó ăn à?"
Hạ Tịch: Anh da đen đầu đầy chấm hỏi.jpg
Tần Việt kín đáo giải thích: "Trước đây có một lần vào sinh nhật tôi, Hạ Tinh Dã cột tóc đến dự, mẹ tôi thấy cậu ta như thế, hiểu nhầm là con gái, giữ chặt lại khen ngợi."
Hạ Tinh Dã rít lên đầy đau đớn: "AAAA, câm miệng lại!!! Hạ Tịch, mau che tai lại, đừng nghe cậu ta nói lung tung."
Hứa Trí Phàm lập tức tiếp lời: "Tớ còn nhớ lúc đó, cô kéo tay của cậu ấy bảo 'ôi, cháu chính là Tinh Dã à, chao ôi con gái nhỏ lớn lên đẹp mắt quá. Tần Việt thường xuyên nhắc cháu với cô, cô còn tưởng cháu là con trai cơ, không nghĩ đến xinh quá trời quá đất. Nếu cháu không chê về sau cô gọi cháu là Tiểu Tinh nhá' có đúng không Tiểu Tinh?"
"Câm đi, câm đi, một đám bạn như cái quần què!" Hạ Tinh Dã vung tay đòi đánh người, một đám mới yên ổn trở lại.
Y cảm thấy mất hết cả mặt mũi, lòng trả thù dâng cao như núi, lập tức bỏ qua luôn vụ cắt bánh kem, trực tiếp kêu mang hai két rượu đến.
"Tớ chơi cùng các cậu, hôm nay đứa nào cũng đừng mong thoát chết, dám chơi khăm tớ đúng không!" Hạ Tinh Dã không biết từ chỗ nào lôi ra được mấy viên xúc xắc để lên trên bàn. "Các cậu chơi, lớn nhất với nhỏ nhất phải uống!"
Hạ Chi không vui: "Còn cậu đâu, sao cậu không uống?"
"Sinh nhật tớ, tớ lớn nhất." Hạ Tinh Dã đứng thẳng sống lưng: "Tớ có thể miễn, làm thượng đế."
Trần Nguyên Cảnh tò mò hỏi: "Không đúng, không phải mấy trường hợp kiểu này phải chơi nói thật lòng hay đại mạo hiểm sao?" [Tương tự trò True or Dare]
"Tớ nói uống rượu thì phải uống rượu!" Hạ Tinh Dã quyết tâm đem cả lũ trả thù một lượt: "Hơn nữa, có em gái nào ở đây đâu, mấy thằng đực rựa không biết ngại mà chơi đại mạo hiểm à?"
Mọi người: ".........."
Trong lòng Hạ Tịch rơi cái bộp một tiếng, cậu biết rõ tửu lượng của Tần Việt kém cỏi đến đáng thương, tuy không đến nỗi một ly là gục nhưng cũng không thể uống quá ba ly.Trong nguyên tác có một đoạn ngắn, viết rằng có một lần Tần Việt muốn thể hiện trước mặt tiểu thụ, kết quả vị đại gia này uống được hai cốc liền ngục, sau đó bị người ta lôi về, cuối cùng lấy cớ ở lại phòng tắm nhà tiểu thụ tắm rửa một phát, kéo được theo en nờ bình luận la hét.
Nam chính, thực sự không thể uống rượu.
Nhưng hiện tại, Hạ Tinh Dã bày ra trận địa này, chắc chắn không tha cho hắn.
Nực cười, kẻ cầm đầu trong lịch sử đen tối của mình đang ở trước mặt, Hạ Tinh Dã không chuốc say chết Tần Việt cũng đủ nghĩa khí anh em lắm rồi.
Hạ Tịch xoa xoa lông mày, cuối cùng chả nhẽ cậu phải lên sân khấu uống hộ người nào đó để lấy ấn tượng tốt sao?
Xin tha.
Nhóm của Hạ Chi tửu lượng tốt, không coi lời đe dọa của Hạ Tinh Dã ra gì, kể cả có chơi vài hiệp cũng không thành vấn đề, bèn hô to bắt đầu.
Hạ Tịch liếc qua nam chính đại nhân một cái, thấy ánh mắt hắn lướt qua vẻ lo âu, tốt lắm, không uống được rượu trắng.
Không sao đâu, đừng lo, Tổ tông, cậu không uống được, đã có tiểu đệ như tôi uống hộ, cậu chỉ cần cho tăng cho tôi chút ít tiến độ là được rồi.
Hạ Tinh Dã ném xúc xắc cho Hứa Trí Phàm, cậu ta tùy tiện vung lên, dấu đỏ to đùng nằm lại trên bàn.
Hứa Trí Phàm: "..........Đệt."
"Nào nào nào, vị anh hùng uống!" Hạ Tinh Dã lập tức đem chén rượu đẩy đến trước mặt Hứa Trí Phàm, vô cùng bỉ ổi làm tư thế 'mời'.
"Tôi sợ cậu chắc." Hứa Trí Phàm cầm