Hắn không thích bị người khác động chạm thân thể, kể cả có là Hạ Tinh Dã cùng hắn lớn lên từ nhỏ cũng chưa bao giờ chủ động kề vai bá cổ (?) thế mà cuối cùng lại bị chó con hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi!
Đã ôm rồi còn liếm!
Tần Việt gần như trong nháy mắt rút ngón tay ra khỏi miệng cậu, mặt đỏ bừng định chạy liền một mạch ra ngoài, nhưng khi ngón tay hắn chạm vào then cửa, lại không nỡ mở ra.
Tần Việt quay đầu lại nhìn thoáng qua người nào đó còn đang nhắm nghiền mắt, lông mày vì khó chịu mà nhíu chặt.
Để một con ma men một mình trong nhà xác thì không được tốt cho lắm, huống chi con ma men này còn vì mình mà đổ.
Thôi bỏ đi, Tần Việt tự tìm cho mình cái cớ hợp lý, lần sau nếu cậu ta có uống say, hắn khẳng định sẽ mặc kệ. [Ae nhớ cái câu này nhé :>]
Không biết mèo con từ nơi nào chạy tới, thời điểm Tần Việt nhìn thấy nó, nó đã duỗi hai cái chân ra, định nhảy thẳng lên người Hạ Tịch.
!!!
Tần Việt sợ tới mức chạy như bay túm lấy sau gáy mèo con.
Méo?
"Cậu ấy đang say, mày đừng nghịch." Tần Việt vỗ đầu mèo còn, hạ giọng: "Qua bên kia chơi đi, lát nữa tao lại qua với mày."
Hắn đem mèo đặt vào một bên, nhìn Hạ Tịch vẫn còn đang co quắp, thở dài.
Còn may, không nôn.
Tần Việt vén tay áo, trong lòng gào lên một tiếng lấy tinh thần, ôm Hạ Tịch vào phòng ngủ.
Kết quả, bé ngoan Hạ Tịch bỗng chốc trở thành bé hư, tay chân quơ loạn lên, nhất định không chịu phối hợp.
"Cậu đừng quấy nữa!" Để đảm bảo bản thân không bị ám sát, Tần Việt bất đắc dĩ phải lùi về sau mấy bước, nhóc con này tuy không nặng, nhưng cái kiểu vung vẩy loạn lên kiểu này hắn vẫn không hold được, cắn răng dùng thêm sức, ôm cậu lên đi được thêm mấy mét, trong lòng hô to 'kiên trì là thắng lợi.'
Nhưng mà...
Không kịp nữa.
Hạ Tịch được hắn ôm đủ, chán rồi, nôn ra.
Tần Việt liền buông cậu xuống, để cậu đứng thẳng, nhưng vẫn bị phun thêm một đợt nữa.
Cậu nôn xong đợt một, lại tiếp tục nôn đợt hai.
Tần Việt: ".........."
Tần Việt cúi đầu liếc qua bộ quần áo thảm không nỡ nhìn của hắn, còn đang tỏa ra mùi cồn thơm ngát, nhất thời trán nổi gân xanh.
Cái dáng vẻ này của Hạ Tịch chắc chắn không thể lên giường ngủ.
Muốn hắn giúp?
Đéo.
Hôm nay hắn vì Hạ Tịch đã phá lệ đủ điều, giờ còn định giúp cậu tắm rửa?
Não bổ quá rồi.
Hơn nữa, Tần Việt có bao giờ hầu hạ người ta đâu!
Nghĩ cũng đừng có mà nghĩ! Tần Việt thở phì phò đấm lên tường.
.
Mười phút sau, trong phòng tắm.
Tần Việt mang vẻ mặt 'chết không lùi bước' uy hiếp bạn học Hạ Tịch đang mơ mơ màng màng:
"Hạ Tịch, tôi phải nói trước với cậu, tất cả chỉ là do hoàn cảnh ép buộc, cậu đừng có mà suy nghĩ nhiều."
Nói xong mấy câu tự cho là 'tàn nhẫn' Tần Việt hít sâu một hơi, vươn tay cởi quần áo Hạ Tịch.
Quần áo từng cái từng cái một được cởi xuống, thân thể thiếu niên trắng nõn hiện ra hoàn chỉnh trước mắt Tần Việt.
Trong đầu hắn hiện tại chỉ còn lại xương quai xanh tinh xảo bao lấy chiếc cổ thon gọn, một đường đi xuống.
Ồ, còn có một nốt ruồi lệ chí.
Bên dưới xương quai xanh, trông cực kỳ gợi cảm.
Dáng người của Hạ Tịch rất gầy, so với những nam sinh cùng tuổi thì nhỏ bé hơn một chút, eo nhỏ không nói, mà cơ bắp ở lưng cũng vô cùng tinh tế, Tần Việt nhìn thấy cũng có chút đỏ mặt.
Hắn cởi quần áo Hạ Tịch mà hai tay run lẩy bẩy.