Tần Việt: “..........”
Hạ Tịch vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Đường Mạn Hương thì có chút sợ hãi, ôi cái vận cứt mèo gì mà xui thế!
Trong trường hợp xấu hổ này, có nên nở một nụ cười tự tin trắng sáng?
Hạ Tịch nỗ lực bày ra một vẻ mặt con ngoan trò giỏi tiêu chuẩn, nhìn Đường Mạn Hương cười đến ngọt: “Cháu chào cô ạ...”
Khóe miệng Đường Mạn Hương run rẩy một chút, cầm túi cá hung hăng đi về trước, xoay người về phía phòng bếp: “Tần Việt con chăm sóc người ta cho tốt nhé, mẹ không cố ý quấy rầy các con đâu!”
Xong còn đóng cửa một cái thật là mạnh, mạnh đến mức hai người bên ngoài run lên cầm cập.
Tần Việt: “..........”
Hạ Tịch: “.........”
Tần Việt lúc đó một lòng chỉ muốn phi tang chứng cứ, bị Hạ Tịch đùa giỡn cũng không biết, tự nhiên lại bị mẹ mình nghi ngờ quan hệ giữa hai đứa, hơn nữa thằng nhóc Hạ Tịch đang yên đang lành còn đi chào hỏi, đm vậy càng không phải chứng minh gian tình thì là cái mẹ gì!
“Cho tôi ngồi lên.” Tần Việt nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu định bò trên người tôi đến khi nào?”
Vì lo lắng mẹ của mình còn bên trong, âm thanh của Tần Việt không dám quá lớn, Hạ Tịch cũng không phải thằng ngốc lập tức vận công từ trên người nam chính bò dậy nhảy xuống dưới, ngồi co quắp trên ghế sô pha.
“À, nam thần, em về trước!”
“Về cái đầu cậu!” Tần Việt trừng mắt với cậu một cái, vừa bị bắt gian đã đòi về, đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi? Huống hồ hai bọn họ cũng chả phải cái quan hệ kiểu quần này, chột dạ cái rắm ấy!
“Ngồi yên đấy!”
“Nhưng...”
Hạ Tịch chậm rãi xê ra xa chỗ Tần Việt đang ngồi.
Hai người bắt đầu lâm vào trầm mặc.
Tần Việt xanh lè, nhìn Hạ Tịch bằng gương mặt mang thâm thù đại hận. Còn Hạ Tịch cảm thấy nếu chỉ cần cho mỗi đứa cầm một điếu thuốc chắc chắn sẽ rất giống hiện trường say rượu loạn tính.
“Nam thần, em vào giải thích cho cô một chút nhé.”
Thực ra cậu thì không sao, nhưng trưởng bối của người ta hiểu lầm lớn như thế, con trai mình đã yêu sớm lại còn chơi gay, tồi tệ hơn còn trắng trợn mang theo người yêu về nhà.
Mẹ hắn sợ đến mức chui vào phòng bếp là đúng.
Haiz!
“Không cần cậu.” Tần Việt đứng lên: “Tôi đi.”
Nói cho cùng cũng phải kết thúc một lần cho gọn.
“Con vào đây làm gì?” Đường Mạn Hương nhìn Tần Việt đang đứng ở cửa, còn cần thận nhìn xung quanh một chút: “Đem con nhà người ta ném đi đâu rồi?”
“Mẹ, con không có yêu đương.” Tần Việt không thể tiếp tục nhịn được nữa phải giải thích trước, làm vẻ ‘cây ngay không sợ chết đứng đi vào’ sau đó chủ động lấy quần áo trong máy giặt đi phơi phóng: “Mẹ hiểu lầm rồi, đó là bạn học của con.”
“Con trai, con không cần giải thích.” Vẻ mặt Đường Mạn Hương như đã thông suốt từ lâu: “Mẹ biết hết.”
Tần Việt ù ù cạc cạc, mẹ biết gì cơ mà hết?
“Còn không phải con yêu sớm sao?” Đường Mạn Hương lấy quần áo trong tay hắn: “Mẹ không phản đối đâu.”
“Tiểu Tinh kia về nhà mẹ đã nhận ra con cùng mấy nam sinh khác khả năng không giống nhau.”
Đứa trẻ kia lớn lên thanh tú xinh đẹp như thế, da dẻ trắng trẻo lại còn lôi kéo tay con bà, Đường Mạn Hương liền nghĩ ngay đến nàng dâu tương lai.
Kết quả sau đó biết người kia là con trai, thiếu chút nữa thì bà ngã ngào ra đất.
“Ai, Tiểu Tinh cũng khá tốt.” Trong giọng nói của Đường Mạn Hương đầy tiếc nuối: “Mẹ không cấm con yêu đương nhưng mà con cũng đừng có bắt cá hai tay nhé.”
Tần Việt: “..........”
Thế giới quan của Tần Việt nháy mắt bị nứt ra: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”
“Con cùng Hạ Tinh Dã là bạn tốt!” Hắn hận không thể có thêm một con mắt để nhét vào đầu mẹ mình xem bà đang nghĩ cái gì: “Bọn con không phải như thế, Hạ Tinh Dã thẳng, y thẳng tắp!”
“Vậy đứa trẻ bên ngoài kia....”
“Là bạn học!!!!” Tần Việt phát điên: “Cậu ta là chủ cũ của Gia Bối!!!”
“Hai bọn con không có gì hết, đường đường chính chính.” Thực ra sau khi nói câu này xong Tần Việt có hơi chột dạ chút xíu, nụ hôn nửa năm trước thực sự đã khiến cho hắn có những cảm xúc không đáng có, vừa nãy đè Hạ Tịch xuống trên người Tần Việt vẫn còn nhớ những cảm xúc chân thật mang theo mùi hương nhàn nhạt, vòng eo cậu vừa tinh tế vừa mềm mại, Tần Việt không kìm lòng được đỏ mặt.
“Dù sao mẹ đừng nghĩ lung tung!” Hắn không muốn Đường Mạn Hương nhận ra sự khác thường của mình: “Con không có đối tượng, không yêu sớm lại càng không thể cùng Hạ Tịch ở bên nhau.”
“Nhớ đừng cho muối vào đồ ăn của Gia Bối ạ.” Tần Việt vội vàng bỏ lại một câu cuối cùng rồi tông cửa chạy ra ngoài, để lại Đường Mạn Hương đằng sau không hiểu mô tê gì cả.
Nhờ phúc của Mạn Hương nữ sĩ mà trứng nhỏ của Gia Bối có thể thêm một ngày được ở lại trên người chủ, hôm sau bà nhận luôn trách nhiệm mang nó đi thiến.
Tần Việt tiễn Hạ Tịch ra đến tận cửa, bởi vì ở lại ăn một bữa cơm bất ngờ nên đèn đường đã sáng lên, giữa màn trời đen trông đặc biệt rõ ràng.
“Được rồi nam thần, đến đây thôi.” Hạ Tịch một tay cầm balo, một tay vẫy chào hắn: “Cảm ơn anh vì bữa ăn.”
Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, nhờ đến thăm Gia Bối mà cậu chén được bữa cá ngon, Hạ Tịch cảm thấy chuyến đi này cực kỳ giá trị.
Tần Việt gật đầu xoay người định quay về, kết quả hắn còn chưa đi được vài bước đã nghe được người đằng sau gọi lại:
“Đợi một chút!”
“Nam thần, quay đầu!”
Tần Việt vừa xoay về sau thì nhìn thấy người nào đó đang giơ cao điện thoại, đèn flash nháy lên một cái.
Tần Việt bị choáng phải nhắm mắt lại lúc: “Cậu làm gì?”
“Có làm gì đâu!” Hạ Tịch nhướn mày đắc ý: “Anh có ảnh của em thì em cũng phải có một cái mới công bằng.”
Sao thằng nhóc này nhớ dai như đỉa thế?
“Đã nói là không phải cậu!” Tần Việt giờ chỉ còn mồm to hơn sự thật để che giấu sự chột dạ đang dâng trào.
Hạ Tịch để lại cho hắn một nụ cười đầy ẩn ý.
Ý gì?
Đệt.
Vừa mới về đến cửa nhà, tin nhắn wechat của Hạ Tịch đã được gửi đến ngay lập tức: [Nam thần, muốn ảnh