Hạ Tịch cùng Diệp Nhiên trao đổi số điện thoại với nhau, nhưng sau khi về đến nhà leo lên chiếc giường êm ái, cậu lại không thể nào ngủ nổi.
Tuy rằng đống sắt vụn Hệ thống kia đã nát bét và bế quan trên núi tu hành nhưng những tư liệu trước kia nó vẫn vô cùng tốt bụng để lại cho Hạ Tịch. Theo đúng tiến độ chính xác là Diệp Nhiên quen Tần Việt vào năm nhất đại học, khi đó cậu ta tròn mười tám tuổi, còn Tần Việt thì mười chín, đã được nhắc trong văn án.
Hơn nữa, quay ngược về đoạn ký ức của Tần Việt năm cấp ba, hai người này hoàn toàn không gặp nhau chứ càng không nói đến mấy hoạt động như chuyển trường của thụ chính, vậy mấy cái lỗi này từ đâu mà ra?
Đột nhiên, Hạ Tịch ý thức được việc cậu còn sống đến hiện tại đã là cái BUG lớn nhất, cùng với việc phân tích lại đống chi tiết đã qua, Hạ Tịch như phát hiện được chân trời mới.
Có lẽ cốt truyện không hề xảy ra vấn đề, các mốc thời gian đều được ấn định cụ thể chỉ là bản thân cậu xảy ra vấn đề, đáng nhẽ ra nguyên chủ phải chết vào buổi chiều nửa năm về trước, chính cậu đã viết lại cốt truyện nên tuyến thời gian bị đảo lộn, vậy mới nói Hệ thống bên kia đào cho cậu cái hố phân nhưng không thèm lấp, nhẽ ra nguyên chủ chết rồi thì sẽ được ba mẹ an táng, đối với giáo viên cũng chỉ thông báo một câu, Hạ Tịch có thể nhận cơm hộp rời khỏi đoàn phim.
Nhưng cái thốn ở đây là cậu chưa chết nên mới thúc đẩy cốt truyện khởi động lên một tầm cao mới, cho thụ chính nhận vai sớm hơn lại còn chuẩn xác bẻ lái để cậu gặp được.
Tuy rằng là thế thân nhưng thực ra gương mặt Diệp Nhiên ngoại trừ đôi mắt thì không có chỗ nào giống Hạ Tịch.
Cơ mà cũng quá đủ cho một quyển tiểu thuyết ngược luyến rồi.
Ở trong không gian hư vô kia Hạ Tịch đã từng gặp qua nguyên chủ, hai người này thần thái khí chất giống nhau đến chín phần, khi cụp mắt đều không để lộ cảm xúc, từ nét mặt nhìn qua cũng có thể liên tưởng đến hình bóng đối phương.
Cậu nhớ trong tiểu thuyết viết rất rõ ràng, Tần Việt nhìn thấy Diệp Nhiên lần đầu tiên đã bị ánh mắt cậu ta hấp dẫn, khiến cho hắn cảm thấy từ sâu trong tâm hồn kia là ánh mắt thiếu niên luôn theo đuổi mình trong trí nhớ.
Nghĩ xong tâm trạng của Hạ Tịch rất phức tạp, tự nhiên cậu cảm thấy rất khó chịu, chả nhẽ Tần Việt sẽ theo cái cốt truyện kia, yêu đương với Diệp Nhiên?
Nhưng Bạch Nguyệt Quang là cậu còn đang sống sờ sờ ở đây, công chính và thụ chính đào sâu ba tấc đất để lấy lí do bên nhau kiểu gì? Hắn thực sự sẽ bị Diệp Nhiên hấp dẫn sao?
Từ từ đã, nhiệm vụ hoàn thành rồi, nguyên chủ là đi tìm chết còn Hạ Tịch cậu là ấn con nhà người ta xuống đất hôn một lèo, hơn nữa nhìn Tần Việt chả có điểm nào giống như vui vẻ, có thể cấu tạo thành lý do khiến hắn nhớ mãi không quên Bạch Nguyệt Quang mà ấn tượng với Diệp Nhiên không?
Cốt truyện được viết lại, vậy còn công chính đại nhân của chúng ta...có phải sắp được nhận kịch bản theo đuổi vợ mới?
Nếu mà như thế thật....
Ha.
Hạ Tịch hít vào một hơi lạnh, đừng có mà nói là cậu từ Bạch Nguyệt Quang của đam mỹ thế thân sang Bạch Liên Hoa của đam mỹ ngược luyến đấy?!
Nghĩ đến khả năng này làm Hạ Tịch hận không thể cầm ngọn đuốc đến đốt trụi nhà tác giả, ôi cái đm, ông đây cực khổ vất vả làm nhiệm vụ tạo ấn tượng tốt cho công chính đã đủ mệt mỏi rồi tụi bây còn muốn phân ông đây vào tuyến nhân vật phản diện gây trắc trở chia rẽ đôi uyên ương?
Mơ tiếp đi, thế nhá!
Dù sao hiện tại không có nhiệm vụ yêu cầu, Tần Việt thích ai liên quan chó gì đến cậu, không chừng lúc hắn sứt đầu mẻ trán cưa đổ Diệp Nhiên cậu cùng Hạ Tinh Dã còn có cơ hội đứng một bên cười ngạo hắn cho sướng miệng!
Hạ Tịch mạnh mẽ ép bản thân đi vào giấc ngủ, kết quả suốt đêm đều mơ thấy ác mộng.
Ngày hôm sau, vừa đến lớp đã dọa Lý Tư Vũ sợ mất dép.
“Hạ Tịch, hôm qua cậu...đánh nhau với ma à?” Lý Tư Vũ chỉ vào hai vành mắt đen sì của Hạ Tịch: “Quần thâm lớn như vậy, ai không biết còn tưởng cậu là quốc bảo mới trốn ra từ sở thú đó...” [Quốc bảo: Gấu trúc :v]
Đứng bên cạnh cô lúc này là một nam sinh cao cao gầy gầy, mặt một mí, môi mỏng, ngũ quan tinh xảo dễ nhìn, tuy rằng lạnh lùng nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Hạ Tịch đương nhiên không dám nói hôm qua cậu mơ đến 7749 hiện trường lễ cưới của Tần Việt, đành phải kiếm đại một cái cớ cho qua chuyện: “Làm bài, ngủ muộn.”
“Thật là vất vả.”
“À, tớ có mang theo sữa bò nè.” Lý Tư Vũ bắt đầu mở cặp sách, từ bên trong lấy ra hai hộp sữa giống nhau như đúc, đưa cho Hạ Tịch một hộp: “Tặng cậu này, phải nghỉ ngơi cho đầy đủ vào.”
Động tác của Lý Tư Vũ rất nhanh, không đợi Hạ Tịch phản ứng lại đã đem sữa nhét vào tay cậu, Hạ Tịch cũng không dám từ chối: “Cảm ơn nhé.”
Lý Tư Vũ vui vẻ hếch cằm lên với cậu, sau đó đang định đem hộp còn lại cho nam sinh bên cạnh thì thấy Tần Việt đang đi đến.
“Hạ Tịch?”
“Mau đi học đi còn đứng chỗ này làm gì?”
Hắn đã nhìn thấy hộp sữa trong tay Hạ Tịch, sau đó lại nhìn qua Lý Tư Vũ cũng có một hộp tương tự.
Hạ Tịch cho cô ta?
Cái suy nghĩ này nhảy ra trong đầu khiến Tần Việt không thoải mái cho lắm, lại liên tưởng đến giờ thể dục lần trước hai người này có vài hành động hơi gần gũi, tâm trạng hắn lại càng hỏng bét.
“Nam thần....” Hạ Tịch kêu thuận miệng, nhất thời cũng chưa sửa lại được. Cậu cảm thấy nếu là vì Diệp Nhiên đã xuất hiện mà bản thân mình thay đổi thì có hơi giả tạo nên thôi.
“Nhắc cậu một chút còn năm phút nữa vào lớp.” Tần Việt trực tiếp để lại một bóng lưng cao quý rồi đi nhanh về phía trước, sau khi đã khẳng định được Hạ Tịch không đưa sữa cho mình.
Hừ, càng dỗi.
.
Lại nói đến Hạ Tinh Dã vừa chạy như chó vào lớp học đã nhận được tin nhắn của đại ca Tần Việt.
[Wechat của Trương Hải Phong, đưa qua.]
Hạ Tinh Dã: [Cậu lấy làm gì, có chuyện thì nói cho tớ