Nghe được một lúc, Ôn Kim Nghiêu lại quay người đi, tiếp tục nhặt cục đá, cậu muốn nhặt những cục đá vụn để mang ra ngoài, ông nội nói, những cái này muốn dùng để trồng rau, hiện tại nhà bọn họ đã khác xưa, phải dựa vào chính bản thân mình, hiện tại cậu vẫn còn trẻ, chỉ có thể làm được một chút trong khả năng của mình thôi.
Dương Bình đã quay lại, cũng có nghĩa các nơi khác cũng đã đến giờ tan làm, người đến đầu tiên là Lâm Thanh Thạch, sau đó là Vệ Hỉ Nhạc cùng với Lâm Hoa Khôn.
Nhìn bọn họ, Vệ Tam Toàn cùng với Dương Bình đều tươi cười, nhưng đáng tiếc là con trai họ không có ở đó.
Họ không thường sống ở thôn, trong xã cũng có chia phòng ở, ngày thường bọn họ sống ở xã khá nhiều.
Vệ Hỉ Nhạc xua xua tay của mình, ăn hết món gà mà mẹ bà nấu: “Con đã đi tìm anh trai, anh ấy đang rất bận, còn ám chỉ bằng khẩu hình, chị dâu cũng như vậy, đang làm việc tại liên đoàn phụ nữ và sẽ đi làm thêm trong vài ngày nữa, Hoa Hoán vẫn còn ngày nghỉ phép, không vội đâu.
”Hiểu Hiểu nằm trong lòng của Dương Bình, nhìn cái chén trước mặt, mà háo hức: “Bà ngoại, con muốn ăn cánh gà ạ.
”“Con ăn đùi gà đi, đùi gà thịt mới nhiều hơn.
”“Không, đùi gà là để ông ngoại với bà ngoại ăn.
”“Không cần đâu, ông bà không thích ăn đùi gà, con ăn đi.
” Dương Bình cười hớn hở, cháu gái tính tình rất tốt bụng.
Cô nói cô không thích, nhưng ai mà thật sự không thích đâu chứ? Đó chính là thịt đó.
Lâm Hoa Hoán xé đùi gà và đem xuống dưới, chia cho mỗi người một phần.
Như vậy thì mọi người đều sẽ có phần, không ai phải nhường ai nữa.
Vệ Hỉ Nhạc nhìn