Sắc mặt của con gái có vẻ không ổn, Dương Bình lập tức nhìn ra được điều đó, liền nói sang chuyện khác: “Hoa Hoán trước đây rất thích món bánh táo mà bà làm, bây giờ con còn thích không? Để bà ngoại làm cho con nha, mẹ con mới học được vài món, nhưng không phải bà nói khoác chứ những thứ này tốt hơn những món trước kia mẹ con đã làm…”Buổi chiều họ đều đi về nhà, Lâm Thanh Thạch còn phải quay về phụ trách những việc lớn nhỏ ở trong thôn, Dương Bình cũng muốn xuống đất, Vệ Tam Toàn cũng vậy, mặc dù anh ta nhàn rỗi, nhưng cũng không thể lộ mặt ra.
Mấy hôm sau, Lâm Hoa Hoán không có rảnh rỗi, nhưng vẫn luôn đi thăm hỏi người thân, Lâm Hoa Hoán đã mấy năm chưa trở về, nếu không có việc gì, cũng nên đến cửa để thăm hỏi.
Những người họ hàng ở trong dòng họ cũng không xa, ngày lễ ngày tết đều hay lui tới, Hiểu Hiểu cũng phải đi theo, không được rảnh rỗi, những người khác đều có việc đề làm, vì do cô còn nhỏ nên tương đối rảnh rang, Vệ Hỉ Nhạc cũng rất yên tâm mà nhìn Hoa Hoán ôm Hiểu Hiểu không muốn buông ra, liền biết anh sẽ chăm sóc cho con gái thật tốt.
Hiểu Hiểu: “……”Cô thật sự không thấy có chút thời gian nào mình được ngơi nghỉ, bởi vì hết thăm hỏi người này xong vẫn còn những người khác.
Sau khi chào hỏi hết một lượt với người thân, Hiểu Hiểu cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng cuối cùng bà mai đã đến trước cửa nhà, ai cũng biết được điều kiện của Lâm Hoa Hoán, trong nhà cũng có một cô gái đang tuổi ăn học lại chưa động lòng với ai, bản thân lại rất có bản lĩnh, là quân nhân, ba là đội trưởng, mẹ thì là giáo viên dạy tiểu học, nhà cửa cũng