Hà Mãn Doanh có chút kích động.
Cô ta là một giáo viên chủ nhiệm tốt, nhìn thấy có một đứa trẻ có tài năng, cảm thấy vui vẻ phát ra từ nội tâm.
Khóe miệng Vệ Hỉ Nhạc càng nhếch càng cao: “Xem lời này của cô này, thiên tài gì chứ, cô cũng đừng nói như vậy, không lại có người bảo chúng ta không biết trời cao đất dày…”Hiểu Hiểu: “! ”Mẹ, chỉ cần nụ cười của mẹ kín đáo một chút, những người khác có thể sẽ tin đấy!Hiện tại tiểu học chỉ học buổi sáng, buổi chiều học sinh không cần đi học nữa.
Ở đội sản xuất cũng có trường tiểu học, số lượng giáo viên không nhiều lắm, đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tốt nghiệp trung học, làm nông nghiệp không được tốt lắm.
Nhưng kiến thức của bọn họ rất phong phú, hơn nữa là người từ thành phố lớn đến, đã gặp qua thế giới rộng lớn, Lâm Thanh Thạch liền an bài hai người làm giáo viên, buổi chiều bọn họ cũng được nghỉ nhưng mà đến buổi tối, bọn họ còn phải phụ trách xóa mù chữ cho người dân trong thôn.
Hiểu Hiểu và Lâm Hoa Khôn đôi khi cũng sẽ đi, bởi vì bọn họ biết chữ, đôi khi sẽ đọc báo cho mọi người, kể chuyện xưa, mỗi khi kể chuyện xưa, mọi người liền ào ào chạy tới để nghe.
Xoá nạn mù chữ chính là biết chữ, đối với những người không có văn hóa như bọn họ mà nói thật sự không dễ dàng, nhưng nghe chuyện xưa thì không giống.
Đây là hoạt động giải trí hiếm hoi trong thời đại này.
Nghe chuyện xưa cũng không nghe được nhiều, càng đừng nói tới việc xem phim.
Đại đội sản xuất Hồng Tinh ở cách vách, cũng chính là ở chỗ ông bà ngoại bên kia,