Lâm Hoa Khôn lau mồ hôi một phen, khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen được mồ hôi làm nổi bật lên, giống như đang phát sáng.
Hiểu Hiểu lấy mũ trên đầu xuống, ông ngoại quạt gió vừa vặn thổi tan hơi nóng.
“Bà ngoại đâu, đang ngủ sao ạ?”Vệ Tam Toàn ừ một tiếng: “Đúng, còn chưa thức dậy, con có muốn đi ngủ trưa luôn hay không?”Dương Bình mấy năm này bền lòng vững dạ, mỗi ngày đều phải ngủ trưa, nếu không ngủ một chút, nửa ngày kế tiếp cũng không có tinh thần.
Lâm Hoa Khôn hạ thấp giọng: “Con không đi.
”Cậu không có thói quen ngủ trưa.
Hiểu Hiểu cũng lắc đầu, cô không buồn ngủ.
“Ông ngoại, tối nay có phim để xem không?”Vệ Tam Toàn vui tươi hớn hở: “Có, ở ngay chỗ đất bằng phẳng phía trước đại đội.
”Lúc trước ở đó là đền thờ, sau đó tháo dỡ các loại bảng hiệu linh tinh, biến thành nơi tập hợp nhân viên đại đội.
Lâm Hoa Khôn nhìn trái nhìn phải: “Ông ngoại, con muốn mang hai cái ghế qua đó, ba mẹ làm xong việc cũng sẽ tới đây, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem phim, ông ngoại, ông có biết là sẽ chiếu phim gì không?”Hiểu Hiểu cũng có chút chờ mong, thứ cô chờ mong không phải là xem phim, mà là không khí khi xem phim.
Vừa ồn ào vừa chuyên chú, còn náo nhiệt hơn cả ngày Tết.
Rất nhiều người chen chúc với nhau, nhưng khi xem phim, lại có thể đồng loạt giữ im lặng, khóc theo tình tiết của bộ phim, cũng cười theo tình tiết của bộ phim.
“Con đi đi, chắc là bên đó có người đó.
”Mấy thằng nhóc choai choai như Hoa Khôn, khẳng định có đứa không thể chờ nổi đã tới chỗ đó.
Lâm Hoa Khôn lập tức tới dưới mái hiên cầm hai cái ghế, nhìn em gái: “Em có đi không?”Hiểu Hiểu lắc đầu, ánh nắng lớn như vậy, tất nhiên cô không muốn đi làm một con cá muối.
Em gái