Vốn dĩ nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tần Di, Thẩm Thanh Đường nên dỗ dành hắn, nhưng nghĩ đến đống bái thiếp chất như núi mấy ngày nay, Thẩm Thanh Đường cũng không thèm dỗ hắn nữa, cười xong còn nhìn Tần Di hỏi: “Chàng nói xem?”
Chàng nói xem?
Ba chữ này lần nữa xát muối vào trái tim Tần Di.
Thấy bộ dạng Thẩm Thanh Đường cười như thể sợ thiên hạ không loạn, Tần Di rốt cuộc cũng hiểu, chuyện này nếu không giải quyết triệt để, có lẽ mình không thể sống yên ổn hết kiếp này.
Lúc này, hắn mới yên lặng nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, sau đó lạnh lùng đứng dậy nói: “Ta không biết.
Còn có chuyện, ta đi ra ngoài trước.
”
Nói xong, Tần Di sa sầm mặt mày đi ra ngoài.
Thấy Tần Di như vậy, Thẩm Thanh Đường không khỏi cong môi lên, cảm thấy người nào đó càng ngày càng nhỏ mọn.
Nhưng lần này cậu vẫn không có ý định dỗ người – lần nào cũng phải để cậu dỗ, không phải mất mặt lắm sao.
Hơn nữa loại chuyện này, phải là Tần Di dỗ cậu mới đúng chứ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường an tâm hơn nhiều, sau đó cậu lại lấy những tấm bái thiếp ra, cẩn thận lật xem, vừa lật, Thẩm Thanh Đường vừa nghĩ, những đại năng này thật giàu có, cho dù sau này không kết thân thì cũng có thể lôi kéo chút quan hệ.
Ai biểu Tần Di nghèo như thế, nghèo đến mức không phù hợp với thân phận của một đại năng chút nào?
Mặc dù Thẩm gia vẫn có chút tiền tiết kiệm, nhưng nhiêu đó vẫn không đủ.
Thẩm Thanh Đường ở bên này đã từ từ sắp xếp mạng lưới giao tiếp trong tương lai cho Tần Di, nhưng cậu không hề biết rằng Tần Di hiện giờ lại đang làm một việc lớn – một việc lớn hoàn toàn đi ngược lại với suy nghĩ hiện tại của cậu.
Ba ngày tiếp theo, Tần Di rõ ràng không còn niềm nở với Thẩm Thanh Đường nữa, Thẩm Thanh Đường cảm thấy Tần Di có điều gì đó không ổn nhưng cũng phớt lờ hắn.
Mặc dù Thẩm Thanh Đường có đôi lúc sẽ ghen tuông, nhưng cậu sẽ không ghen tuông với người khác một cách mù quáng, cùng lắm là cậu bực mình vì Tần Di không hiểu phong tình, nhưng cậu cũng biết rõ với tính cách của Tần Di sẽ không bao giờ động tâm với một người mà chàng ấy chưa từng gặp mặt.
Vì vậy, Thẩm Thanh Đường yên tâm điều tra thông tin liên lạc và gia cảnh của những người đại năng giàu có kia, định đợi cho trận sóng gió này qua đi sẽ dẫn Tần Di đến thăm hỏi từng người một.
Có lẽ cũng có thể tìm được một con đường mới cho Tần Di – tuy rằng cậu không ngại Tần Di nghèo, nhưng nếu một đại năng nghèo quá sẽ bị người ta chê cười.
Hiện tại Tần Di giận dỗi thì cứ để chàng ấy giận đi, dù sao qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.
Thẩm Thanh Đường nghĩ như vậy.
Nhưng Thẩm Thanh Đường thật không ngờ Tần Di lại để tâm đến chuyện này đến vậy.
·
Ba ngày sau, sáng sớm
Hôm qua Thẩm Thanh Đường sắp xếp danh sách liên lạc và trả lời thư của Cố Thanh Dung và Thanh Ngọc Kiếm Tông đến tối muộn, hơn nữa, cậu còn có thói quen nằm ỳ trên giường nên không thể dậy được.
Với lại…… tối hôm qua người nào đó còn cẩn thận thêm một số dược liệu vào trà của Thẩm Thanh Đường, thế là Thẩm Thanh Đường một giấc liền ngủ cho tới sáng.
Lúc này, tu sĩ đến từ khắp nơi đã tụ tập trước cửa động phủ của hai người, đầu người chen chúc, tất cả đều tò mò nhìn vào trong động phủ đóng kín cửa.
Bởi vì hai ngày trước Tần Di đã truyền tin đến toàn bộ giới tu chân, nói rằng hôm nay hắn sẽ cho mọi người một lời giải thích công đạo về vấn đề đạo lữ và nạp thiếp.
Rất nhiều tu sĩ đều suy đoán, Tần Di triệu tập tất cả mọi người đến đây, có phải là cho rằng những người đến cầu hôn đều là đại năng, có phải sẽ thu nhận toàn bộ hay không?
Cũng có người cho rằng, có lẽ Tần Di định giải trừ khế ước phu thê với đạo lữ, muốn mọi người làm chứng, tránh cho sau này đạo lữ dây dưa không dứt.
Đủ loại suy đoán trồi lên, nhưng không cái nào đoán đúng tâm tư thật sự của Tần Di.
Ngược lại, càng ngày càng có nhiều người đến xem náo nhiệt.
Mắt thấy đã đến giờ Ngọ, thời gian Tần Di ước định với mọi người đã đến, thế là đám tu sĩ đều ngóng trông Tần Di mau chóng xuất hiện, cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục.
Có người thậm chí còn mang của hồi môn tới, nói là để cho Tần Di liếc mắt một cái liền vừa ý.
Làm cho mấy tu sĩ khác ghen tị đến đỏ mắt, thầm nghĩ cách tốt như vậy, tại sao mình lại không nghĩ ra chứ?
Ngay khi mọi người mang theo suy nghĩ riêng chờ đợi Tần Di xuất hiện, cửa động rốt cục cũng kẽo kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra từ bên trong.
Không ít tu sĩ đứng ở phía trước dựa vào tu vi và địa vị cao của mình muốn trực tiếp xông lên để tiếp cận Tần Di trước.
Nhưng chẳng ai ngờ đúng lúc này, uy áp mạnh mẽ đột nhiên trút xuống, một đạo kiếm quang băng lãnh từ trên trời giáng xuống trước mặt mọi người như sấm sét.
Nhất thời giữa mọi người và cửa động bị ngăn cách bởi một cái hố sâu vô hình không thể vượt qua.
Mọi người: ! ! !
Khói bụi bay mù mịt, các tu sĩ sợ hãi lùi xa ba thước.
Sau đó, một giọng nói lạnh lùng lặng lẽ vang lên từ bầu trời phía trên động phủ.
“Các vị tiền bối xin tự trọng, đây là động phủ riêng của Tần Di, xin các vị đừng quá tùy tiện.
”
Nhưng vào lúc này, khói bụi bay đi, tất cả tu sĩ rốt cục cũng nhìn rõ một đòn lợi hại vừa rồi của Tần Di.
Lúc này, trên mặt đất trước sơn động của Tần Di, có một vết kiếm thật sâu, sâu đến ba trượng, mặt đất xung quanh bị cháy đen, thậm chí còn phát ra ánh sáng đỏ như ngọn lửa.
Mọi người không khỏi lộ ra vẻ mặt sợ hãi không thôi.
Kỳ thật rất nhiều tu sĩ muốn nhân cơ hội này đến để nghiệm chứng thực lực của Tần Di, nhưng nhìn thấy một đường kiếm khí Tần Di đánh xuống, liền biết Tần Di xác thực có bản lĩnh thực sự, không thể khinh thường.
Thấy vậy, các tu sĩ hai mặt nhìn nhau, không còn dám làm càn nữa, bình tĩnh lui về phía sau mấy bước.
Sau đó, hắc y lặng lẽ từ không trung đáp xuống, bay lơ lửng phía trên cửa động.
Tuy rằng Tần Di lúc này đã thu lại khí thế và uy áp trên người, nhưng khi mọi người nhìn thấy hắn một thân hắc y lặng yên xuất hiện phía trên động phủ, tim vẫn không khỏi đập thình thịch.
Quả nhiên là cao thủ, Tần Di xuất hiện từ lúc nào bọn họ cũng không biết.
Mà lúc này, Tần Di rốt cục cũng lên tiếng.
“Cảm tạ sự ưu ái của các vị tiền bối đã sẵn