Thấy Tần Di trầm mặc không trả lời, hơn nữa vẻ mặt còn có chút không vui, Thẩm Thanh Đường suy tư một lúc, nghĩ dù sao mình cũng đã làm xong danh sách liên hệ rồi, nên nắm lấy tay Tần Di, lặng lẽ chuyển đề tài: “Thật ra có một chuyện mấy ngày nay em vẫn luôn làm chuẩn bị, cũng không có thời gian nói cho chàng biết.
”
Tần Di lấy lại tinh thần, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Thanh Đường nói với Tần Di về chuyện danh sách liên hệ, sau đó ánh mắt sáng ngời nghiêm túc nói: “Chúng ta cũng không có lợi dụng bọn họ, nếu bọn họ đồng ý, chúng ta có thể giúp bọn họ cải thiện vườn thuốc và phương pháp chăn nuôi yêu thú, đôi bên cùng có lợi.
Chỉ là có thêm một công việc mà thôi.
Lan Đình, chàng thấy thế nào?”
Tần Di: …
Sắc mặt Tần Di quái lạ hồi lâu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, cuối cùng hắn không nhịn được nói: “Mấy ngày nay em bận rộn chính là vì chuyện này sao?”
Thẩm Thanh Đường trả lời như lẽ đương nhiên: “Đúng vậy, bằng không thì chàng cho rằng em sẽ thực sự ghen tuông thành ra như vậy sao?”
“Chẳng phải ngu ngốc lắm sao?”
Nhìn thấy nụ cười tinh ranh trên mặt Thẩm Thanh Đường, vẻ mặt Tần Di hơi sững lại, hai tai nóng bừng lên— hắn thật sự mụ đầu rồi, đúng là thật sự trở thành tên đại ngốc như lời Thẩm Thanh Đường nói…
Một lúc sau, Tần Di mới có chút bình tĩnh lại, sau đó khó khăn ướm hỏi: “Nếu như ta nói, ta tạm thời không muốn làm những công việc này thì sao?”
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt: “Nếu chàng không muốn ra mặt, em cũng có thể đi thử, nhưng e rằng không hữu dụng bằng sự xuất hiện của chàng.
”
Đôi môi mỏng của Tần Di mấp máy, do dự không nói nên lời, nhưng nhìn vẻ mặt rạng rỡ chờ đợi của Thẩm Thanh Đường, hắn vẫn không dám nói cho Thẩm Thanh Đường biết chân tướng sự việc, trầm mặc hồi lâu, chỉ có thể vươn tay vén chăn cho Thẩm Thanh Đường, lời ít mà ý nhiều nói: “Em tốt nhất là chờ sức khỏe tốt hơn rồi lại nói đi, dạo này bận rộn như vậy lại gầy đi rồi.
”
Thẩm Thanh Đường không hề nghi ngờ hắn, lúc này cậu mỉm cười hơi nghiêng người về phía trước nắm lấy tay Tần Di, nũng nịu nói: “Vâng ạ, nhưng mà—— sau này chàng không được ghen tuông mù quáng nữa.
”
Vẻ mặt Tần Di lại cứng đờ, cuối cùng có chút thở không ra hơi nói: “Ừ.
”
Thẩm Thanh Đường chỉ cho rằng là Tần Di không được tự nhiên, vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng hai người cũng đã chiến tranh lạnh với nhau mấy ngày rồi, Thẩm Thanh Đường nghĩ muốn nói chuyện để dỗ dành Tần Di, nhưng không ngờ Tần Di lại đột nhiên né tránh cậu.
Kỳ lạ.
Thẩm Thanh Đường lúc này nhìn Tần Di như muốn chạy trốn rời khỏi phòng, nói mình muốn xuống bếp làm bánh nếp nấu rượu cho cậu, trong lòng nghĩ không biết Tần Di có phải đã thật sự nhìn trúng cô nương xinh đẹp nào rồi không?
·
Đương nhiên, Tần Di không có để mắt tới cô nương xinh đẹp nào, chẳng qua là cảm thấy mình thật ngốc, cần phải bình tĩnh một chút.
Nhưng cùng lúc đó, chiều hướng của giới tu chân cũng lặng lẽ thay đổi ở một nơi mà cả hai người đều không biết.
Đủ loại thư tín chẳng những không giảm xuống mà còn nhiều hơn so với trước kia.
Lần này, không còn làm mai nạp thiếp cho Tần Di nữa, mà là chân thành mời hắn cùng Thẩm Thanh Đường đến phủ đệ nhà mình làm khách.
Nhưng chẳng phải rõ ràng là có dụng ý khác sao?
Sau khi lần lượt nhận được những bức thư như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú của Tần Di không còn tươi sáng được nữa, không phải là sấm sét giữa trời quang thì cũng là mây mù ảm đạm.
Mới đầu, Tần Di còn chặn những bức thư đó, nhưng cuối cùng cũng không ngăn được, Thẩm Thanh Đường vẫn nhìn thấy những bức thư đó.
Bấy giờ Thẩm Thanh Đường vui mừng khôn xiết, hôm nay còn cầm thư đến tìm Tần Di, cười nói: “Lan Đình, chuyện này là do chàng lén sắp xếp sao? Thế mà có người mời chúng ta đến phủ ngắm hoa này, nói trong nhà họ có một rừng linh hoa, nhưng sinh trưởng không tốt, họ hy vọng em có thể đến nhìn thử xem, còn nói sẽ có phần thưởng hậu hĩnh.
Công việc của chúng ta đến rồi.
”
Tần Di: …
Thẩm Thanh Đường vui vẻ tự mình nói xong bài phát biểu dài, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại thấy mặt Tần Di ảm đạm như sắp nhỏ nước.
Giật mình, Thẩm Thanh Đường lặng lẽ thu lại nụ cười, nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tần Di, hỏi: “Lan Đình làm sao vậy, mấy ngày nay chàng cứ luôn lơ đãng, sao lại không vui thế?”
Tần Di nhìn dáng vẻ thận trọng của Thẩm Thanh Đường, trong lòng không hiểu sao như bị đâm trúng một nhát, sau đó hắn thấp giọng nói: “Em thật sự muốn đi sao?”
Thẩm Thanh Đường suy nghĩ một chút, nhìn sắc mặt Tần Di, dịu dàng nói: “Nếu chàng không muốn đi cứ nói ra, khi nào chàng muốn chúng ta lại đi cũng không sao.
”
Lúc trước cậu không có phát hiện ra, Tần Di lại sợ xã giao đến nước này, cũng là tại cậu sơ ý quá.
Nếu như Tần Di thật sự sợ xã giao, chàng ấy không đi cũng không sao, dù sao Thẩm gia hiện tại cũng nắm trong tay không ít linh điền, ngày thường cậu trồng thêm linh thảo, cũng có thể nuôi sống hai người họ.
Nhìn Thẩm Thanh Đường dịu dàng như vậy, trong lòng Tần Di nhất thời cảm thấy không thoải mái, một lúc sau hắn đỡ trán nói: “Không phải ta không muốn đi, chỉ là—“
Chỉ là hắn thật sự sợ bị người ta cướp mất đạo lữ của mình.
Nhưng những lời này thật sự quá mất mặt, làm sao Tần Di có thể nói ra, một lúc sau, hắn chỉ có thể khéo léo nói sang chuyện khác: “Chỉ là ta sợ làm không tốt, không có gì để bồi thường cho người ta.
”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một lúc, sau đó phá lên cười, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Tần Di, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần không phải cố ý, nếu xảy ra sai sót cũng nằm trong phạm vi cho phép, hơn nữa vốn dĩ là do bọn họ mời chúng ta đến, ở đâu ra có đạo lý đòi chúng ta bồi thường chứ?”
“Với lại, chàng bây giờ đã là nhân vật đứng đầu tu chân giới rồi, cho dù nhất thời lỡ tay thì có ai dám động đến chàng chứ?”
Câu nói cuối cùng của Thẩm Thanh Đường đã đánh thức Tần Di, lúc này Tần Di mới bình tĩnh mím môi — đúng vậy, xem ra thật sự không có gì phải sợ.
Thích thì làm gì được chứ?
Chỉ cần không đánh bại được hắn, hắn sẽ không bao giờ giao ra Thẩm Thanh Đường.
Chỉ là trước đó Tần Di vẫn chưa kịp thay đổi tư duy đem mình trở thành đệ nhất cao thủ của tu chân giới nên mới khó tránh khỏi có chút tự ti.
Bây giờ đã suy nghĩ thấu đáo rồi, hắn liền cảm thấy mọi thứ rộng mở sáng sủa hơn.
Vì vậy Tần Di hiếm khi khôi phục lại vẻ mặt thoải mái, cuối cùng còn khẽ cười nói: “Được, em muốn đi thì đi thôi.
”
Thẩm Thanh Đường lập tức vui vẻ – cậu cũng muốn kiếm thêm chút tiền, ít nhất phải sửa sang lại động phủ, nếu không bộ dạng bây giờ trông quá tồi tàn.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên đôi gò má trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, trái tim Tần Di khẽ run lên, cảm thấy bản thân làm như vậy rất đáng giá.
·
Công việc đầu tiên đã được quyết định như vậy đấy.
Chỉ là trong lúc chờ đến cuộc hẹn, trong lòng Tần Di vẫn có chút e ngại, nghĩ rằng lỡ như đối phương là một vị công tử phong độ bất phàm, Thẩm Thanh Đường vừa ý thì biết làm sao?
Suy cho cùng tu vi của hắn cao thật, nhưng lại rất nghèo a…
Cứ như vậy, Tần Di lo lắng suốt ba ngày.
Nhưng lần này, quả thực là Tần Di suy nghĩ nhiều rồi.
Vị đại năng mời bọn họ đến không chỉ lớn tuổi, mà còn có thể làm gia gia của hai người bọn họ, hơn nữa còn lôi thôi lếch thếch bụng phệ, cũng hoàn toàn là bởi vì nghe nói Thẩm Thanh Đường là Mộc linh căn Thiên phẩm, lúc đó lại giết được quốc sư, cảm thấy cậu rất lợi hại, cho nên mới mời hai người tới đây.
Dọc đường đi, vị đại năng này rất chu đáo khách khí, không có chút ý tứ suồng sã nào, cuối cùng cũng để cho Tần Di yên lòng trở lại.
Lúc này, vị đại năng Luyện Hư dẫn bọn họ đến trước rừng hoa rũ rượi, giới thiệu một phen: “Trong rừng hoa này còn có chỗ ở, hai người nếu không ghét bỏ có thể ở lại nơi này, nếu như cảm thấy nơi này sắp xếp không tốt, cứ trực tiếp đến phủ của ta, đích thân ta sẽ tiếp đãi hai người.
”
Thẩm Thanh Đường lúc này đang yên lặng đứng bên cạnh rừng hoa, nhìn cây cối rậm rạp và tiếng nước róc rách cách đó không xa, xung quanh là hoa và bướm lượn, động phủ nằm ở giữa vô cùng yên tĩnh, cậu không khỏi cười nói: “Ở đây rất tốt, ta cũng có thể tiết kiệm thời gian đi lại.
”
Đại năng Luyện Hư vuốt râu cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, hai vị nếu cần gì cứ tùy thời gọi ta.
”
“Tiền bối khách khí rồi.
”
Trước khi rời đi, đại năng Luyện Hư còn rộng rãi cho họ một vạn linh thạch thượng phẩm, chỉ nói bọn họ cứ dùng để tu luyện ở đây, cực kỳ hào phóng.
Gặp được khách hàng như vậy, đừng nói là Thẩm Thanh Đường, ngay cả Tần Di cũng cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường đứng trước rừng linh hoa rũ rượi, nhìn xung quanh một hồi, không khỏi nói: “Rõ ràng linh khí ở đây rất nhiều, lại không biết vì sao rừng hoa lại ảm đạm như vậy?”
“Hay là để em dùng phân thân đi xem thử.
”
Nói xong, Thẩm Thanh Đường giơ tay thả dây leo ra.
Tần Di liếc cậu một cái: “Người cũng đã đi rồi, em không cần giả bộ nữa.
”
Thẩm Thanh Đường đột nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó lẳng lặng thu hồi dây leo về.
Kỳ thực cậu đã nhìn ra được tám chín phần mười nguyên nhân rồi, chẳng qua là làm việc cho người khác, nếu như giải quyết quá nhanh sẽ khiến người ta cảm thấy mình quá qua loa, hơn nữa trước đó còn có rất nhiều đại lão Mộc linh căn tới đây nhưng không xử lý được, nếu cậu giải quyết quá nhanh thành ra lại vả vào mặt người ta.
Cho nên vừa rồi Thẩm Thanh Đường mới nói cần phải ở lại nghiên cứu một thời gian, vị đại năng Luyện Hư kia tin tưởng không nghi ngờ gì.
Sau khi thu lại dây leo, Thẩm Thanh Đường nói: “Rất đơn giản, chỉ là vì tốt quá mức mà thôi.
”
“Tốt quá mức?”
Thẩm Thanh Đường gật đầu, chậm rãi nói: “Phân bón, linh khí, ánh sáng mặt trời, thổ nhưỡng ở đây đều là loại tốt nhất, nhưng chính vì như vậy, chỉ cần môi trường xảy ra một chút sai sót, những linh hoa này sẽ sinh bệnh.
Muốn giữ cho môi trường luôn tốt như vậy rất khó khăn, tất nhiên rừng hoa sẽ không thể biến chuyển tốt hơn.
”
“Vậy phải làm như thế nào?”
Thẩm Thanh Đường mím môi cười: “Cũng như người thôi, nhịn đói mấy ngày rồi cũng sẽ không õng ẹo nữa.
”
Tần Di hơi sửng sốt, lại nhịn không được cười ra tiếng.
Đúng là chỉ có Thẩm Thanh Đường mới nghĩ ra biện pháp giải quyết như vậy, nhưng thoạt nhìn cũng hốt thuốc đúng bệnh rồi.
Mấy ngày kế tiếp, hai người ở lại trong động phủ trong rừng hoa, nhàn nhã chờ đợi rừng hoa nhịn đói mấy ngày mới đi xem thành quả.
Nhưng mà, chưa đợi rừng hoa cho ra kết quả gì, lại