Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thanh Đường bất giác siết chặt tay Tần Di.
Tần Di cảm nhận được sự căng thẳng của Thẩm Thanh Đường, hắn khẽ cau mày, nhưng chỉ nói: “Nó không sao, em yên tâm—“
Quả nhiên, Tần Di vừa dứt lời, một tiếng rồng ngâm hùng hồn mạnh mẽ liền vang lên, ánh lửa rực cháy khắp bầu trời, mây giông đột nhiên tán đi, một con rồng khổng lồ uy vũ màu lam tím xuất hiện ở trước mặt hai người.
Con rồng do bạch xà biến thành không phải là Ngũ Trảo Kim Long, mà là một Lôi Long biến dị, cũng là một nhánh rất lợi hại của tộc rồng.
Lúc này, Lôi Long màu lam tím đang lơ lửng trên không trung, đôi mắt to đen thăm thẳm lặng lẽ nhìn về phía Tần Di và Thẩm Thanh Đường, thân rồng khẽ nhấp nhô theo nhịp thở.
Hình như nó có điều gì muốn nói.
Thẩm Thanh Đường do dự một chút, sau đó liếc nhìn Tần Di ở bên cạnh, nhưng Tần Di lại chủ động nắm tay cậu đi về phía Lôi Long.
Thấy vậy, Lôi Long lặng lẽ cúi đầu, ngâm khẽ một tiếng.
Thẩm Thanh Đường hiểu ý của Lôi Long, mỉm cười nói: “Đi đường bình an.
”
Nghe lời dịu dàng này của Thẩm Thanh Đường, Lôi Long im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Đường, cuối cùng nó nhìn thật sâu vào Tần Di ở bên cạnh, sau đó đột nhiên quay đầu đi, gầm lên một tiếng, phi thẳng lên trời.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, trong nháy mắt Lôi Long bay vút lên, trên người Tần Di đột nhiên bắn ra một luồng kim quang cực nhỏ, nó bám chặt vào vảy trên người Lôi Long, sau đó cùng Lôi Long bay vút lên trời cao.
Trên thân thể to lớn màu lam tím của Lôi Long, có một cọng cỏ màu vàng óng đang huênh hoang trong gió, mang theo một chút xảo trá và hả hê khi phục thù.
Đó là Hóa Long Thảo!
Thấy vậy, tim Thẩm Thanh Đường đập lỡ một nhịp, cậu định ngăn cản Hóa Long Thảo rời đi, nhưng Tần Di đã giữ tay cậu lại.
“Nó muốn đi cứ để nó đi, nó ở lại tu chân giới cũng không phải chuyện gì tốt.
”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một lúc, sau đó mới âm thầm tỉnh táo lại, cảm thấy Tần Di nói có lý.
Thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
Đặc tính của Hóa Long Thảo hấp dẫn tộc Long Xà như vậy, cho dù nó ở bên cạnh cậu và Tần Di, cũng chỉ có thể cả ngày trốn ở trong nhẫn trữ vật, không có cách nào nhìn thấy được mặt trời, còn không bằng phi thăng lên thượng giới, tìm một nơi yên ổn thích hợp với mình.
Đúng lúc này, một cơn gió thoảng qua, thổi bay ngàn áng mây bồng bềnh, giữa ánh vàng ngập trời, cánh cổng thông thiên mở rộng.
Lôi Long khổng lồ màu lam tím chìm vào trong vầng sáng vàng đó không quay đầu lại, và cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
Mãi cho đến khi cổng thông thiên từ từ đóng lại, ánh sáng vàng tan đi thì mọi chuyện mới kết thúc.
·
Nhìn cổng thông thiên lặng lẽ khép lại, Thẩm Thanh Đường rốt cuộc lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Tần Di, lúc này cậu vươn tay vuốt ve gương mặt gầy gò tái nhợt của Tần Di, đau lòng nói: “Nó thăng cấp dễ dàng như vậy, có phải chàng đã cho nó rất nhiều máu không.
”
Thảo nào vừa rồi Tần Di lại tỏ ra bình tĩnh như vậy, chàng ấy nhất định đã dùng máu của chính mình để nâng cao độ tinh khiết của máu bạch xà đến cực hạn, đảm bảo nó sẽ hóa rồng thành công, cho nên chàng ấy mới bình tĩnh như vậy phải không?
Đúng là ngốc mà…
Tần Di nhìn ánh mắt đau lòng của Thẩm Thanh Đường, thậm chí còn nở nụ cười hiếm hoi: “Em đau lòng à?”
Thẩm Thanh Đường cau mày: “Chàng ngốc à, còn cười được nữa?”
Tần Di ánh mắt trầm tĩnh ổn định, giờ phút này hắn mang theo vẻ mặt thoải mái nhàn nhạt nói: “Đã giải quyết được cái gai trong lòng, sao lại không cười được chứ?”
Thẩm Thanh Đường: …
Sau đó Thẩm Thanh Đường nhỏ giọng nói: “Em cũng đâu có thích anh ta.
”
“Ta biết.
”
“Cho nên ta cũng nói rồi, chỉ là tại ta ghen tị mà thôi.
”
Nghe những lời này của Tần Di, Thẩm Thanh Đường thực sự bất lực, lại không trách được hắn.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể mềm lòng nhẹ giọng nói: “Sau này không được làm như vậy nữa.
”
Tần Di thản nhiên cười, liếc nhìn Thẩm Thanh Đường một cái: “Chỉ cần sau này em đừng có tỏ ra tốt bụng mà đi cứu Hoàng Tử hay Thái Tử đẹp trai nào đó, ta đương nhiên sẽ không làm như vậy nữa.
”
Thẩm Thanh Đường: …
Vậy mà còn trách cậu sao?
Thẩm Thanh Đường ai oán liếc nhìn Tần Di, cậu hất tay hắn ra muốn bỏ đi, nhưng ánh mắt Tần Di lại tối sầm lại, nhanh tay kéo Thẩm Thanh Đường vào lòng.
Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp giãy dụa đã bị người ta bế bổng lên.
Thẩm Thanh Đường vừa xấu hổ vừa bực mình: “Chàng lại làm gì đó?”
Giải quyết xong cái gai trong mắt, bây giờ người đẹp lại ở trong lòng, tâm tình Tần Di rất tốt, lúc này trong đôi mắt màu đỏ vàng của hắn hiện lên ý cười rạng rỡ, hiếm khi nói một cách dịu dàng: “Bây giờ không còn người ngoài nữa, gần đây ta tìm được một động phủ khác, rất sạch sẽ yên tĩnh, đảm bảo không có linh hoa linh thảo nào cả, chúng ta đi xem thử nhé?”
Thẩm Thanh Đường: …
Ngay lập tức, đôi gò má trắng nõn của Thẩm Thanh Đường nóng bừng lên, cậu không khỏi nghĩ đến thiên phú dị bẩm của Tần Di sau khi biến thành rồng…
Sau đó cậu khẽ lắc đầu nói: “Không muốn, em không thể.
”
Tần Di khẽ cười nói: “Em không thử làm sao biết được?”
Thẩm Thanh Đường: ? ? ?
·
Rừng linh hoa thực sự là một phong cảnh tuyệt vời, nó cũng là một nơi cực kỳ thích hợp để song tu.
Khi rừng linh hoa hoàn toàn khôi phục lại vẻ sum suê tràn đầy sức sống, Tần Di và Thẩm Thanh Đường đã sắp tìm được hết vị trí của từng hang động, từng cái cây, từng tảng đá ở gần đó rồi.
Nếu không phải Thẩm Thanh Đường thúc giục Tần Di nhanh chóng rời đi, có lẽ Tần Di còn muốn thử một lần dưới nước.
Đúng là cầm thú mà…
Không, phải là không bằng cầm thú!
Nhưng lần này, chủ nhân của rừng linh hoa, vị đại năng Luyện Hư cực kỳ vui mừng khi thấy hai người họ đã hoàn toàn chữa lành cho rừng linh hoa của mình.
Đơn hàng đầu tiên đã diễn ra suôn sẻ như thế đó, sự tự tin của Tần Di cũng được xây dựng lên theo cách này.
Chỉ có điều, vị đại năng này thực sự đã cho quá nhiều thù lao rồi…
Dẫn tới khi Tần Di trở về thành Lăng Dương liền lười biếng không có chí tiến thủ.
Thẩm Thanh Đường nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần cậu muốn thúc giục Tần Di ra ngoài tiếp tục nhận đơn của khách hàng thì Tần Di lại thản nhiên nói: “Mười vạn linh thạch thượng phẩm đã đủ cho em xài rất lâu rồi, chúng ta phải sống tiết kiệm một chút, củng cố tu vi quan trọng hơn.
”
Thẩm Thanh Đường: …
Quả nhiên bản tính của rồng không chỉ dâm, mà còn lười biếng nữa!
Thực ra có một câu thật lòng mà Thẩm Thanh Đường không nói ra, chính là cậu vốn dĩ cũng không thích làm việc cho lắm, nhưng ai biểu Tần Di cả ngày không ra ngoài chỉ biết nghiên cứu những phương pháp song tu bàn môn tà đạo trong thoại bản chứ, còn dùng mỹ danh là để củng cố tu vi của hai người nữa chứ.
Cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Đều là thiên hạ đệ nhất rồi, còn củng cố cái khỉ gì nữa chứ?
·
Cũng may sự nhiệt tình của Tần Di đối với song tu không kéo dài quá lâu, cũng chỉ có… nửa năm.
Nửa năm sau, hai người cuối cùng cũng trở lại cuộc sống bình thường.
Chỉ là Tần Di vẫn không muốn ra ngoài làm việc, thậm chí còn lén lút sau lưng Thẩm Thanh Đường, không biết đang âm thầm làm chuyện gì đó.
Nếu là trước đây, Thẩm Thanh Đường sẽ không nhịn được suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ cậu chỉ mong Tần Di đừng bám lấy mình, để cậu có thời gian chăm sóc hoa cỏ của mình.
Cho đến hôm nay, Thẩm Thanh Ngạn truyền tin cho cậu, bảo cậu về nhà một chuyến.
Thẩm Thanh Đường không nghi ngờ gì, để lại cho Tần Di một mảnh giấy liền một mình về nhà.
Thẩm Thanh Ngạn vẫn luôn tu hành ở Thanh Ngọc Kiếm Tông, hiếm khi trở về nhà một lần, khí chất cả người anh đã trở nên điềm tĩnh và nhẹ nhàng hơn.
Khi hai huynh đệ gặp nhau, Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam rất vui mừng, đặc biệt sai người nấu toàn những món ngon cho hai người ăn.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường không nhịn được muốn truyền tin cho Tần Di.
Kết quả đúng lúc này Thẩm Thanh Ngạn lại nói: “Đồ ăn hôm nay đều dọn ra hết rồi, mọi thứ còn chưa chuẩn bị tốt, lần này đừng gọi đệ phu đến, ngày mai Tiểu Phi cũng đến, để mai rồi hãy gọi.
”
Thẩm Thanh Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy Thẩm Thanh Ngạn nói cũng có lý nên không gửi truyền tin cho Tần Di.
Mà trong bữa tiệc gia đình này, Thẩm Thanh Đường không hiểu sao cứ cảm thấy mọi người đang cố chuốc rượu mình, nhưng nhìn vẻ mặt ôn hòa của cha mẹ và ca ca, Thẩm Thanh Đường lại cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Uống được ba tuần rượu, dù tửu lượng của Thẩm Thanh Đường tốt đến mấy cũng đã hơi say, lúc này sắc mặt đỏ bừng, lắc đầu nói: “Con không uống được nữa, tối nay ngủ lại nhà vậy.
”
Không ngờ Thẩm Thanh Ngạn lại túm lấy cậu nói: “Đừng có ngủ, ca ca còn muốn đệ tư vấn một vài chuyện nữa.
”
Thẩm Thanh Đường: ?
Cứ như vậy, Thẩm Thanh Đường say rượu bị Thẩm Thanh Ngạn lôi ra đường.
·
Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, đường phố giăng đèn kết hoa, suốt mười dặm đường đi treo đầy những chiếc đèn lồng xinh đẹp đủ màu sắc, ánh đèn lung linh rực rỡ, soi rọi cảnh tượng phồn hoa của nhân gian.
Trong cơn say, Thẩm Thanh Đường nhìn những chiếc đèn lồng tinh xảo được vẽ hoa văn đẹp mắt, trong mắt cậu vô thức hiện lên khuôn mặt của Tần Di.
Lúc này, cậu vùng vẫy lấy ra ngọc bài truyền tin, gửi tin cho Tần Di.
—— Đèn lồng trên đường đẹp quá, chàng ra ngoài xem đi.
Thẩm Thanh Đường chỉ nhất thời hứng khởi, không ngờ tin nhắn hồi đáp của Tần Di lại đến rất nhanh.
——Ta đang ở trước miếu Nguyệt Lão bên ngoài thành, em đến đây đi.
Thẩm Thanh Đường nhìn thấy tin nhắn này trái tim liền run lên, không khỏi mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Ngạn ở bên cạnh nói: “Ca ca, Lan Đình nói chàng ấy đang đợi đệ ở trước miếu Nguyệt Lão, đệ đi tìm chàng ấy đây.
”
Lúc này Thẩm Thanh Đường đã say khướt, khó mà che giấu được ý cười và niềm vui trên mặt, đôi mắt cậu trong veo sáng long lanh, lúm đồng tiền xinh đẹp tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Đường như vậy, trong mắt Thẩm Thanh Ngạn hiện lên một tia dịu dàng không thể che giấu, sau đó anh nhỏ giọng nói: “Đi đi, ta không tiễn đệ nữa.
”
Thẩm Thanh Đường chọn ra một chiếc đèn lồng uyên ương mà mình cho là đẹp nhất, nhanh chóng lảo đảo đi về phía miếu Nguyệt Lão bên