Lần này Tần Di say đến mức chẳng biết trời trăng gì, cho dù Thẩm Thanh Đường có lòng những cũng đành vô lực.
Nhưng ngay cả khi Thẩm Thanh Đường tức muốn chết, cậu cũng không dám để Tần Di say khướt nằm đó một mình, vì vậy cậu vẫn mặc nguyên quần áo nằm trên giường, mặc cho Tần Di ôm mình.
Tần Di lúc đầu uống say còn có chút tỉnh táo, nhưng càng về sau, hắn chỉ biết an tĩnh ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Trên người Tần Di có mùi rượu, Thẩm Thanh Đường rõ ràng không thích uống rượu, nhưng ngửi thấy mùi này lại không cảm thấy khó chịu, ở bên cạnh thân thể ấm áp của Tần Di lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chỉ là Tần Di ôm cậu chặt quá, khiến cậu chẳng thể nhúc nhích, mấy lần cậu nhịn không được muốn đẩy tay Tần Di ra, nhưng không được, đành phải nằm đó mặc cho Tần Di ôm cứng ngắc.
Được Tần Di ôm như vậy thực sự là một gánh nặng ngọt ngào, Thẩm Thanh Đường mãi đến nửa đêm mới ngủ được.
Kết quả là Thẩm Thanh Đường vừa chợp mắt đã ngửi thấy mùi canh giải rượu bị nấu khét, sợ nửa đêm bốc cháy nên chỉ đành dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, đứng dậy đi đổ canh giải rượu.
Khi Thẩm Thanh Đường đi ra chỉ khoác một chiếc áo mỏng, phòng ngoài thông với hành lang, gió lạnh trước sân chầm chậm thổi qua, Thẩm Thanh Đường đổ xong canh giải rượu cũng không còn buồn ngủ nữa.
Hơn nữa vừa rồi bị Tần Di ôm cả người còn hơi đau nhức, Thẩm Thanh Đường xoa xoa huyệt thái dương có chút đình trệ, chỉ yên lặng tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, lại bật bếp bắt đầu nấu canh giải rượu.
Vẫn nên để Tần Di uống chút canh giải rượu, nếu không Tần Di nhìn có vẻ như chưa từng uống nhiều rượu như vậy, lần này nếu không uống chút gì giải rượu, hôm sau nhất định sẽ bị đau đầu.
Bếp than hồng lửa nhỏ chầm chậm đốt lên, gió thổi vi vu, canh bắt đầu nóng lên, tỏa ra mùi vị chua chua ngọt ngọt.
Thẩm Thanh Đường lúc này đang cầm một chiếc quạt nhỏ, quạt liên tục về phía lò than, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn ánh trăng bên ngoài.
Một vòng trăng sáng treo cao trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng vô biên, trải dài trên mặt đất trước sân, giống như một mảnh tuyết trắng tinh khiết.
Làn gió lặng lẽ thổi qua chiếc áo voan mỏng của Thẩm Thanh Đường, mang theo hơi lạnh không quá mức, khiến người ta sảng khoái.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường đột nhiên cảm thấy vô cùng yên bình và thanh thản, thậm chí chỉ muốn sống như thế này mãi mãi.
Nhưng ba ngày sau, cậu và Tần Di sẽ bắt đầu một cuộc hành trình không xác định.
Mím môi, Thẩm Thanh Đường trong lòng có chút chua xót.
Cũng là lúc món canh giải rượu trên bếp đã sẵn sàng.
Thẩm Thanh Đường đặt quạt xuống, lấy lại tinh thần, lấy khăn mềm ẩm che hai tay lại, từng chút một rót canh giải rượu còn nóng hổi vào chiếc bát sứ trắng bên cạnh.
Sau đó, cậu tìm thấy một túi giấy dầu gói kẹo mứt trong ngăn tủ nhỏ bên dưới, lấy một ít kẹo bỏ vào trong chiếc đĩa nhỏ rồi mang vào nhà.
Khi cậu bưng canh giải rượu trở về, Tần Di vẫn đang ngủ.
Không có Thẩm Thanh Đường để ôm, hắn bèn chạy đi ôm gối đầu, nhìn bộ dáng chẳng khác gì một con chó lớn ngoan ngoãn.
Thẩm Thanh Đường đặt khay xuống, khẽ mỉm cười, đang định đánh thức Tần Di dậy, đột nhiên, ánh mắt của cậu rơi vào gương mặt có chiếc mặt nạ sắp rơi ra một nửa của Tần Di.
Thẩm Thanh Đường tim đập lỡ một nhịp, cậu mím môi, bình tĩnh bước tới.
Tần Di vẫn đang ngủ, dường như không biết Thẩm Thanh Đường đã đến.
Thẩm Thanh Đường rướn người về phía trước, vươn tay vuốt nhẹ lớp mặt nạ trên mặt Tần Di, xúc cảm gồ ghề khiến cậu nhớ tới cảnh tượng Tần Di cọ vào cổ mình lúc nãy.
Mím môi cười, những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Thẩm Thanh Đường không khỏi lặng lẽ vén mép mặt nạ lên, muốn lén nhìn một chút.
Mặc dù trước đây cậu đã nhìn thấy nó trong những giấc mơ, nhưng bây giờ ký ức đang dần mờ nhạt đi.
Lần trước mơ hồ nhìn thoáng qua, hình như không có vết sẹo dữ tợn đến thế, cũng không biết mặt Tần Di hiện tại là như thế nào?
Kết quả, khi Thẩm Thanh Đường nhấc mặt nạ lên, ngón tay vô tình chạm vào làn da trên mặt Tần Di, lập tức cảm thấy làn da của Tần Di căng lên.
Thẩm Thanh Đường trực giác nói không ổn, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Tần Di đã lật người, dùng sức ấn chặt cậu vào góc giường.
Lưng Thẩm Thanh Đường đập vào tường, đột nhiên đau đớn, lập tức phát ra tiếng rê.n rỉ nghẹn ngào.
Tần Di: ?
Tần Di nghe thấy tiếng kêu nghẹn ngào của Thẩm Thanh Đường, mới kịp nhận ra tiêu trừ quả cầu lửa trong lòng bàn tay mình, cau mày nhìn Thẩm Thanh Đường với ánh mắt không rõ ràng.
Nhưng lúc này Tần Di tuyệt nhiên không biết, mặt nạ trên mặt hắn đã rơi xuống hơn phân nửa.
Trong phòng không có ánh sáng, nhưng ánh trăng chiếu xuyên qua, Thẩm Thanh Đường liếc mắt một cái vẫn nhìn thấy dấu vết trên mặt Tần Di, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Trên mặt Tần Di, đó là cái gì…? !
Tại sao những vết lồi lõm ấy lại giống như vảy cá hay vảy rắn thế?
Mà Tần Di vẫn còn hơi ngây người, chỉ miễn cưỡng biết mình không thể tổn thương Thẩm Thanh Đường, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, Tần Di lập tức cảnh giác.
Hắn theo bản năng sờ sờ mặt mình, phát hiện một nửa mặt nạ đã rơi xuống, sắc mặt tức khắc thay đổi, toàn bộ rượu trên người lúc này cũng lập tức bay biến.
Tần Di tức khắc quay mạnh đầu sang một bên, đồng thời đeo lại mặt nạ, có chút tức giận nghẹn giọng nói: “Ai cho phép em nhìn?”
Tuy nhiên, nếu Thẩm Thanh Đường quan sát kỹ sẽ phát hiện, tay của Tần Di khi đeo mặt nạ vào có chút run rẩy.
Nhưng Thẩm Thanh Đường bị những thứ vừa rồi trên mặt Tần Di làm cho kinh ngạc, cho nên lúc này cậu không có thời gian để ý đến những chi tiết đó.
Thấy Thẩm Thanh Đường im lặng hồi lâu, trong lòng Tần Di nhất thời khó chịu, lại có thứ gì đó nặng nề rơi xuống.
Vậy mà lại bị nhìn thấy trong thời điểm này …
Nhưng có thể trách Thẩm Thanh Đường sao?
Vốn dĩ quan hệ của hai người đã tiến triển đến mức này, hắn đã không tôn trọng Thẩm Thanh Đường khi luôn che mặt lại, Thẩm Thanh Đường muốn nhìn thấy cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ có điều……
Hắn không có cách nào giải thích được…
Trầm mặc hồi lâu, Tần Di khóe môi mím thành một đường, hắn căn bản không nghĩ ra được biện pháp giải quyết vấn đề, chỉ có thể giống như mỗi khi không giải quyết được vấn đề, đứng dậy bỏ đi.
Nhưng Tần Di vừa nhỏm người dậy, Thẩm Thanh Đường đã vươn tay nắm lấy tay hắn.
“Lan Đình, em sai rồi, lần sau em sẽ không nhìn nữa.
” Bàn tay Thẩm Thanh Đường mềm mại mịn màng, giọng nói có chút bất lực và căng thẳng, cực kỳ dịu dàng, Tần Di nghe thấy tâm tình càng thêm phức tạp.
Cuối cùng, Tần Di nhắm mắt hít vào một hơi, trầm giọng nói: “Không phải lỗi của em.
”
Thực sự không phải là lỗi của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Dù chàng muốn tức giận thì cũng uống canh giải rượu trước đã, say rượu rất khó chịu.
”
Tần Di sửng sốt.
Ma xui quỷ khiến Tần Di lại yên lặng ngồi xuống.
Hắn thẹn ở trong lòng, sao có thể nhẫn tâm từ chối sự dịu dàng của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường thấy Tần Di ngồi xuống, cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi, chỉ cầm lấy bát sứ đựng canh giải rượu, cầm thìa múc.
Tần Di không nói gì, tùy ý để Thẩm Thanh Đường đút cho hắn.
Canh giải rượu có vị chua ngọt, rất giống tâm trạng hiện tại của Tần Di.
Tần Di thậm chí không dám nhìn Thẩm Thanh Đường, chỉ cụp mi, yên lặng uống canh.
Một bát canh nhanh chóng được uống hết.
Tần Di mím môi, đang định nói đi ra ngoài hít thở không khí một chút, thì bỗng dưng có một thứ gì đó ngọt ngào được nhét vào trong miệng.
Hắn hơi giật mình, sau đó bắt gặp đôi mắt sáng ngời có chút tinh nghịch của Thẩm Thanh Đường.
“Canh giải rượu hơi chua, ăn chút kẹo mứt cho nó ngọt.
”
Lúc này Tần Di lại càng không biết phải nói gì, chỉ có thể rầu rĩ “ừm” một tiếng, cẩn thận nhai kẹo mứt trong miệng, chậm rãi nuốt xuống.
Trên thực tế, món canh giải rượu của Thẩm Thanh Đường nấu rất ngon, kẹo mứt cũng rất ngon.
Giống như bản thân Thẩm Thanh Đường vậy, mọi thứ đều vừa miệng, không chua cũng không ngán chút nào.
Sau khi ăn xong viên kẹo, Tần Di không có ý định rời đi nữa, lúc này hắn lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, thậm chí còn muốn nói ra bí mật của mình.
Kết quả Thẩm Thanh Đường lại nói: “Muốn ăn nữa không? Vẫn còn nữa.
”
Tần Di hơi ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng tâm tình không hiểu sao lại khá lên một chút.
Thẩm Thanh Đường không ép nữa, lấy một viên kẹo mứt bỏ vào miệng, nắm lấy tay Tần Di, nhỏ giọng nói: “Lan Đình, chàng yên tâm, chỉ là bệnh vảy cá thôi, em sẽ không ghét bỏ chàng đâu.
”
Tần Di: ?
Vẻ mặt Tần Di nhất thời trở nên cổ quái, nhưng sau đó hắn lại ý thức được điều gì đó, ho nhẹ một tiếng, nói: “Làm sao em biết là bệnh vảy cá?”
“Giống như miêu tả trong sách.
”
Tần Di: …
Triệt để không còn gì để nói.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường lại cúi người, ôm lấy Tần Di, nhẹ giọng nói: “Bệnh này tuy khó trị lại có hơi phiền phức, nhưng sau khi chúng ta đến Thanh Ngọc Kiếm Tông, danh y gì đó còn thiếu sao? Nhất định sẽ trị hết