Giọng nói của Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Tần Di thì quả thực rất xấu hổ.
Tần Di trầm mặc hồi lâu, sau đó cố gắng không tức giận, quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Thứ đó, huynh ấy nên giữ lại cho bản thân dùng đi.
”
Thẩm Thanh Đường lén liếc nhìn, nắm lấy tay Tần Di lắc lắc: “Lan Đình giận à?”
Tần Di khẽ nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Qua một lúc, Tần Di bất đắc dĩ thở dài một hơi, thấp giọng giải thích: “Tối hôm qua là do ta uống nhiều quá, ta không phải… như em nghĩ đâu”
“Em biết.
” Thẩm Thanh Đường mím môi cười.
“Vậy sao em còn?”
“Thật sự là do đại ca muốn mua mà.
” Thẩm Thanh Đường lại nhấn mạnh.
Tần Di trầm mặc chốc lát, sau đó lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt khó coi một hồi, trong lòng không khỏi muốn oán trách, nhưng thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của Thẩm Thanh Đường, hắn bèn nuốt hết lời oán trách vào trong lòng.
Cuối cùng, Tần Di tức giận nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Bỏ đi, cũng không có gì to tát, ngủ sớm thôi.
”
Nhìn vẻ mặt của Tần Di, Thẩm Thanh Đường biết chàng ấy đang nín nhịn, nhưng khi nghĩ đến việc chàng ấy nín nhịn cơn giận vì mình, trong lòng Thẩm Thanh Đường lại tuôn trào cảm xúc ngọt ngào khó hiểu.
Vì vậy Thẩm Thanh Đường vươn tay ôm lấy Tần Di, nhẹ giọng nói: “Vâng ạ, ngủ thôi.
”
Ánh mắt Tần Di khẽ động, hắn ôm vai Thẩm Thanh Đường, ngữ khí dịu đi một chút: “Ngủ ngon.
”
Khóe môi Thẩm Thanh Đường nở một nụ cười ngọt ngào, cậu lặng lẽ vùi đầu vào ngực Tần Di: “Ngủ ngon.
”
· ·
Trăng treo đầu cành, an bình yên tĩnh
Nửa đêm, Tần Di đột nhiên mở mắt ra, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào đôi mắt đỏ thẫm, lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh lạnh lùng.
Lúc này, hắn lặng lẽ cúi đầu liếc nhìn Thẩm Thanh Đường trong lòng, ánh mắt lập tức nhu hòa đi rất nhiều.
Chăm chú nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, Tần Di hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang quấn quanh eo mình của Thẩm Thanh Đường ra, để sang một bên, còn hắn thì lẳng lặng đứng dậy.
Thẩm Thanh Đường vẫn đang ngủ say, hàng mi dài lặng lẽ rũ xuống, đôi môi mỏng hơi mím lại có chút tinh nghịch nhếch lên, khuôn mặt khi ngủ trắng nõn, ngọt ngào như quả đào chín mọng, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Tần Di chỉ đứng bên giường nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, trong mắt lộ ra một chút do dự, giống như đang do dự lựa chọn.
Nhưng đứng một hồi, cuối cùng Tần Di cũng nhắm mắt hạ quyết tâm, sau đó nghiêng người nhẹ nhàng đắp chăn cho Thẩm Thanh Đường, kéo rèm giường xuống, xoay người rời đi không một tiếng động.
Khi Tần Di rời đi, một trận gió nhẹ thổi qua, khẽ thổi bay bức màn mỏng manh trên giường.
Nhưng bên trong không có động tĩnh gì, Tần Di cũng không quay đầu lại.
Hắn sắp làm một chuyện có hơi nguy hiểm, bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết.
Chỉ có điều, Tần Di rời đi chưa bao lâu, bên trong màn giường, một đôi mắt xinh đẹp trong veo lặng lẽ mở ra, hiện lên một tia nghi hoặc.
Cuối cùng, một thân ảnh mảnh khảnh màu trắng cũng lặng lẽ đứng dậy, đi theo bóng dáng Tần Di rời đi.
· ·
Tốc độ của Tần Di rất nhanh, tựa như ảo ảnh, chẳng mấy chốc liền rời khỏi thành Lăng Dương, đi về hướng sơn động nơi hắn từng sống ở trên núi.
Ánh sáng màu xanh nhạt thấp thoáng phía sau Tần Di khoảng một dặm, không dám lại quá gần cũng không dám cách quá xa.
Cũng may linh căn của Thẩm Thanh Đường rất nhạy bén, cây cỏ trên núi lại nhiều, gần như là hòa nhập với thiên nhiên nên Tần Di không phát hiện ra cậu.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường đứng từ xa nhìn thấy Tần Di đi vào động phủ.
Thẩm Thanh Đường mím môi, do dự một chút, không lập tức đuổi theo.
Cậu không muốn bị Tần Di phát hiện, lại sợ Tần Di đột nhiên bỏ đi, nên chỉ dám đứng từ xa nhìn hắn, nếu Tần Di đi ra sớm, cậu cũng sẽ không hỏi gì.
Thẩm Thanh Đường mơ hồ cảm thấy Tần Di có lẽ là vì thân phận của bản thân nên mới kháng cự việc đến Thanh Ngọc Kiếm Tông.
Hơn nữa đêm qua nhìn thấy vảy trên mặt Tần Di, suy đoán của Thẩm Thanh Đường càng thêm rõ ràng.
Là người hiện đại, cậu đương nhiên sẽ không cho rằng đó là bệnh vảy cá, chỉ là vì trấn an Tần Di mà thôi.
Cậu từ tận đáy lòng sợ hãi lỡ như Tần Di biết suy đoán của mình, hoặc nếu như suy đoán của cậu là thật, Tần Di nhất định sẽ dứt khoát rời đi.
Bởi vì trong thế giới này, ngoài con người và yêu thú, còn có bán yêu.
Con người và yêu thú giống như lửa với nước, mà bán yêu lại là một sự tồn tại rất nhập nhằng.
Bán yêu lợi hại quy hàng con người, cũng có thể nhận được đối đãi tốt hơn.
Nhưng bán yêu yếu ớt lại chịu rất nhiều bài xích.
Nếu Tần Di thật sự là bán yêu, hắn đến Thanh Ngọc Kiếm Tông nhất định sẽ bị bại lộ, lỡ như những trưởng lão kia yêu cầu giế/t chết Tần Di thì phải làm sao?
Thẩm Thanh Đường càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng trầm xuống, nhưng lại không dám lộ diện ngay, chỉ có thể trốn trong rừng cây ở xa xa, dựa vào dây leo dò tìm tin tức xung quanh hang động, còn định đợi Tần Di đi ra.
Nếu Tần Di thật sự muốn rời đi, cậu nhất định phải đi ra ngăn cản Tần Di.
Nếu Tần Di không rời đi, cậu sẽ coi như không có chuyện gì.
· ·
Bên trong hang động
Tần Di đang giấu kín tâm sự nên không cảm nhận được Thẩm Thanh Đường đang theo dõi mình.
Lúc này, hắn tiến vào sơn động, đi thẳng tới mật thất.
Sau khi Tần Di vào mật thất, cửa mật thất tự động đóng lại, không một kẽ hở.
Hắn phất tay một cái, một hàng chân nến bằng đồng treo trên vách tường trong mật thất cùng nhau sáng lên, chớp mắt chiếu sáng toàn bộ mật thất.
Lúc này, Tần Di không ngừng bước chân, đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong mật thất, sau đó vươn tay ấn một cái nút, sau một loạt âm thanh trầm đục vang lên, trần nhà hơi ố vàng trên đầu đột nhiên chậm rãi lật ra.
Ở phía bị lật là một trận pháp quỷ dị và phức tạp được sơn bằng một lớp sơn có màu đỏ giống như máu tươi.
Trận pháp này vừa xuất hiện, bầu không khí trong toàn bộ mật thất liền trở nên âm trầm hơn rất nhiều.
Tần Di yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn trận pháp một hồi, sau đó giơ tay lên, cứa rách đầu ngón tay rồi đè lên mép trận pháp màu máu.
Khi Tần Di dùng ngón tay ấn vào trận pháp, một luồng sáng đỏ u ám nhưng cực kỳ chói mắt dần dần lan tỏa.
Máu tươi tuôn ra, sắc mặt Tần Di lập tức tái nhợt, nhưng tư thế đứng của hắn vẫn thẳng tắp như cũ, giống như một cây trúc cao gầy, không nhúc nhích chút nào.
Khi máu dần dần tràn ngập trận pháp, các đường nét trên trận pháp đột nhiên trở nên sống động, bắt đầu xoay tròn và chậm rãi di chuyển.
Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, đồng thời, Tần Di bị bao vây trong trận pháp sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Chẳng mấy chốc, Tần Di đã không thể đứng vững nữa.
Hắn hít sâu một hơi, lập tức buông tay xuống, nhắm mắt lại khoanh chân ngồi trên mặt đất, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống.
Trận pháp vẫn đang hoạt động.
Ánh sáng đỏ bắn ra từ trận pháp giống như có thực thể, khi rơi vào người Tần Di liền truyền đến một trận đau buốt, còn khó chịu hơn cả lóc da thịt, là loại đau thấu xương tủy, giống như muốn xé toạc cơ thể người từ bên trong.
Tần Di vẫn nhắm chặt hai mắt, lông mi dài không ngừng run rẩy, môi mỏng mím chặt, cố hết sức chịu đựng.
Chỉ cần lần này hắn thành công, hắn đến Thanh Ngọc Kiếm Tông sẽ vĩnh viễn không bị ai phát hiện ra thân phận thật của hắn.
Không lâu sau, một dòng máu chậm rãi chảy ra từ khóe môi tái nhợt của Tần Di, lông mi của hắn thấm đẫm mồ hôi, nhưng tiếp đó, xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Từ sau gáy của Tần Di, có một bộ xương trắng tinh xảo xé rách làn da, chậm rãi trồi ra ngoài.
Bộ xương đó rất nhỏ, trông không giống xương người.
Dài và mảnh khảnh, từng khúc một, nhưng lại vô cùng hoàn chỉnh.
Nó giống như bộ xương của một loài động vật nào đó.
Khi xương bị rút ra, máu tươi từ sau gáy của Tần Di phun ra, môi bị hắn cắn rách, máu tươi tràn ra.
Sắc mặt Tần Di đã tái nhợt đến cực điểm, thống khổ hắn chịu đựng bây giờ còn khó chịu hơn hồn phách lìa khỏi xác.
Cũng không biết qua bao lâu, bộ xương trắng hoàn chỉnh rốt cục cũng lơ lửng ở trên đầu Tần Di, Tần Di đột nhiên ngã xuống đất, hai tay chống trên mặt đất, khẽ run rẩy, không thể phát ra âm thanh.
Hắn từng nghĩ sẽ rất đau, nhưng không ngờ tới lại đau đến vậy.
Giờ phút này, ý thức của Tần Di đã gần như bị nghiền nát bởi cơn đau hành hạ, trong đầu ngoại trừ đau đớn thì không còn lại gì.
Nhưng đúng lúc này, cửa mật thất truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Tần Di theo bản năng ngẩng đầu lên, ngay sau đó, hắn bắt gặp một bóng người mặc áo choàng đen đầy quỷ quái.
Trong bóng tối mơ hồ hiện lên một ít ánh sáng màu xanh lục của dây leo, nhưng uy áp của đối phương lại khiến cho Tần Di bất giác trở nên cảnh giác.
Là một Trúc Cơ!
Áo choàng đen tựa hồ cũng không ngờ tới bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, khi gã nhìn thấy trên đầu Tần Di bay ra một bộ xương trắng tinh xảo, đôi con ngươi đục ngầu già nua nhất thời ánh lên