Nhìn thấy vẻ mặt ranh mãnh lại thấp thoáng nét mong chờ của Thẩm Thanh Đường, Tần Di quả thật hối hận không thôi.
Nhưng lời cũng đã nói ra rồi, nếu lúc này hắn cự tuyệt, chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
Trầm mặc một hồi, Tần Di mới nói: “Thoại bản viết quá cường điệu, ta làm không được.
Nhưng chỉ cần em muốn ta chủ động, sau này ta sẽ chủ động.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cậu: “Vậy là, Lan Đình quả nhiên đã đọc thoại bản rồi sao?”
Tần Di: …
Chậc, lại bị lừa rồi.
Chỉ nhìn khuôn mặt trắng nõn và thuần khiết dưới ánh nắng của Thẩm Thanh Đường, Tần Di thật sự không nỡ nặng lời với cậu.
Xét cho cùng, yêu cầu của Thẩm Thanh Đường rất hợp lý, hắn có quyền gì mà chỉ trích với từ chối chứ?
Hơn nữa, Thẩm Thanh Đường lúc này lại cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Tần Di, cười mỉm nói: “Lần này em lại chủ động.”
“Lần sau phải xem biểu hiện của Lan Đình rồi.”
Tần Di khẽ thở dài, một lát sau mới thấp giọng nói: “Em đúng thật là biết giày vò người khác.”
Nghe giọng điệu bất đắc dĩ của Tần Di, Thẩm Thanh Đường cũng không tức giận, ngược lại còn có chút đắc ý.
Gió xuân ấm áp khẽ thổi qua mặt hồ, lướt nhẹ qua hai người, hai bóng người thon dài một đen một trắng, vô cùng đẹp mắt.
· ·
Sau khi Thẩm Thanh Đường tách khỏi Tần Di, cậu trở về Phù Chú viện với tâm trạng vui vẻ.
Không ngờ khi Thẩm Thanh Đường trở lại Phù Chú viện, lại nhìn thấy Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong đang đứng ở trong sân.
Hoa lê trắng như tuyết tung bay rơi xuống, vương trên vai hai người, nhìn từ xa giống như một đôi thần tiên quyến lữ.
Thẩm Thanh Đường từ xa nhìn thấy cảnh này, mím môi, trong lòng hơi vui mừng, lặng lẽ muốn quay đầu rời đi.
Nhưng Thẩm Thanh Đường không ngờ Cung Phất Vũ như thể có mắt sau lưng lại đột ngột gọi cậu lại.
“Đồ đệ, con lại đây.”
Thẩm Thanh Đường do dự một chút, chỉ có thể bất lực đi tới, lặng lẽ cúi đầu trước Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong.
Nhưng Thẩm Thanh Đường không ngờ câu nói tiếp theo của Cung Phất Vũ lại là: “Lát nữa con đi theo Lê Trường Phong đi, để hắn đưa con đến Võ viện, đúng lúc có thể gặp gỡ tình lang của con mỗi ngày rồi.”
Giọng điệu này ẩn chứa ba phần giận dỗi, sáu phần quyết tuyệt và một phần ẩn nhẫn bất đắc dĩ.
Thẩm Thanh Đường nghe xong lời này, trong lòng trầm xuống, lập tức ngẩng đầu: “Sư tôn không cần Thanh Đường nữa sao?”
Cung Phất Vũ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Lê Trường Phong đã thay Cung Phất Vũ giải thích: “Sư tôn của ngươi không phải có ý này, y chỉ muốn ngươi khỏi phải tham gia cuộc thi lần này, tạm thời đi đến Võ viện.”
Thẩm Thanh Đường trầm mặc một lát: “Nhưng mà sư tôn, ba năm chỉ có thể chuyển viện một lần, nếu chuyển đến Võ viện rồi, con sẽ không thể nhanh chóng quay về được.”
“Cũng đã đến viện khác rồi, quay lại đây làm gì? Dù sao ta cũng không thể dạy con nữa.” Cung Phất Vũ tự nhiên nổi giận một cách khó hiểu.
Thấy Thẩm Thanh Đường mím môi im lặng, Cung Phất Vũ trợn tròn mắt, không hài lòng nói: “Đâu phải con không biết, những người tham gia cuộc thi lần này cơ bản đều là Trúc Cơ, còn con chỉ là Luyện Khí mà muốn đút đầu tham gia cùng, bộ muốn tìm chết hay gì?”
Những gì Cung Phất Vũ nói rất có lý, Thẩm Thanh Đường nhất thời không thể bác bỏ, nhưng tâm tình lại vô cùng phức tạp.
Cậu không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Không phải cậu không biết cuộc thi này rất phiền toái, cậu chỉ là nghĩ, thật sự không còn cách nào khác sao?
Nếu cậu thực sự đến Võ viện, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại Cung Phất Vũ nữa.
Nhưng Cung Phất Vũ đã quyết định như vậy, chắc hẳn cũng khó tìm được cách khác.
Thẩm Thanh Đường trong lòng do dự, ngay khi cậu muốn thuyết phục Cung Phất Vũ suy nghĩ lại, một giọng nói sang sảng và nghiêm túc đột nhiên vang lên từ trên cao.
“Đệ tử của Phù Chú viện năm nay không được chuyển viện!”
Thanh âm vừa phát ra, ba người không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một người vận y phục màu xám đạp mây bay đến, tóc đen búi cao, tay cầm một cây phất trần bằng bạch ngọc, dáng vẻ tao nhã mà kiêu ngạo.
Thế mà lại là trưởng môn đương nhiệm của Thanh Ngọc Kiếm Tông, Thôi Vĩnh Tư.
Nhìn thấy trưởng môn, Lê Trường Phong quyết đoán hành lễ trước: “Trưởng môn.”
Nhưng Cung Phất Vũ không hành lễ mà chỉ tức giận phất tay áo: “Họ Thôi kia ông có ý gì, cái gì mà không cho phép đệ tử của Phù Chú viện ta chuyển viện chứ?”
Thôi Vĩnh Tư lặng lẽ liếc nhìn Cung Phất Vũ, sau đó nói với Thẩm Thanh Đường đang cúi đầu hành lễ cách đó không xa: “Không liên quan gì đến ngươi, ngươi lui xuống trước đi.”
Mặc dù Thẩm Thanh Đường muốn nghe thêm vài lời, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Thôi Vĩnh Tư, cậu im lặng một lúc rồi quả quyết lui xuống.
Sau khi Thẩm Thanh Đường rời đi, Thôi Vĩnh Tư quay đầu lại, nhìn Cung Phất Vũ với vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, nghiêm túc nói: “Ngươi có biết thanh tra đế đô cử tới giám sát cuộc thi năm nay là ai không?”
“Ta không quan tâm hắn là ai—”
“Là Thái tử.”
Cung Phất Vũ: ? ? ?
“Anh ta đến đây làm gì?” Cung Phất Vũ kinh ngạc khó hiểu.
Thôi Vĩnh Tư nhìn vẻ mặt của Cung Phất Vũ, cau mày thở dài rồi nói: “Nghe nói chiêm tinh của quốc sư đại nhân là một quẻ khác, trong cuộc thi này, sẽ xuất hiện những tài năng trẻ tuổi có lợi cho Đế đô kiềm chế Ma tinh, cho nên bệ hạ đã phái Thái tử đến.”
Cung Phất Vũ nghiến răng nói: “Đúng là bịp bợm.”
Vẻ mặt Thôi Vĩnh Tư hơi thay đổi, ông lập tức hất tay áo thiết lập một không gian che chắn xung quanh họ, trầm giọng nói: “Lời này không được nói bậy.”
Cung Phất Vũ lạnh lùng nói: “Ông có thể nói cho ta biết điều gì khác không, mấy điều này có liên quan gì đến việc đệ tử của ta chuyển viện chứ?”
Thôi Vĩnh Tư: “Không biết là ai truyền tin ngươi nhiều năm không thu đồ đệ, năm nay đột nhiên thu được Mộc linh căn thiên phẩm, có lẽ là phúc phần của hoàng gia, muốn Thái tử nhất định phải chú ý.
“
Cung Phất Vũ nhìn Thôi Vĩnh Tư với vẻ khinh thường: “Lời này ông cũng tin sao?”
Thôi Vĩnh Tư nhàn nhạt nói: “Cho dù ta không tin, chỉ cần người trong hoàng thất tin là được, trong cuộc thi, người có Mộc linh căn thiên phẩm nhất định phải xuất hiện ở Phù Chú viện.
Ngươi lúc này lại chuyển viện cho cậu ta là muốn Thái tử nhân cơ hội này hỏi tội ngươi sao?”
Cung Phất Vũ: …
Tất nhiên y hiểu được ý của Thôi Vĩnh Tư, nhưng——
“Nhưng đệ tử của ta chỉ là Luyện Khí tầng bốn, cho dù để nó đại biểu cho Phù Chú viện thi đấu thì Thái tử cũng sẽ không hỏi tội ta sao?”
Thôi Vĩnh Tư lặng lẽ liếc nhìn Cung Phất Vũ: “Tu vi thấp, chúng ta có thể tìm cách.
Nhưng người thì phải có.
Nếu thực sự không có người, Thái tử điện hạ sẽ bẩm báo lại, long nhan thịnh nộ, Thanh Ngọc Kiếm Tông gánh không nổi trách nhiệm này, ta và ngươi cũng không gánh nổi.”
Cung Phất Vũ: …
Nhìn thấy Cung Phất Vũ sắp bùng cháy, Thôi Vĩnh Tư lại khẽ thở dài nói: “Nhưng dù sao ngươi cũng không cần lo lắng, đây là cuộc so tài giữa các đệ tử, người mạnh nhất cũng không hơn Kim Đan.
Ta đã thương lượng xong với Diệp Thâm viện trưởng Đan Dược viện rồi, ta với ông ta mấy ngày này sẽ thay phiên nhau truyền linh lực cho đệ tử của ngươi, sẽ truyền cho tới khi cậu ta lên Trúc Cơ.”
Cung Phất Vũ sắc mặt đột biến: “Các ngươi như vậy là giục tốc bất đạt!”
“Diệp Thâm viện trưởng Đan Dược viện cũng là Mộc linh căn, huống chi ta còn là Hóa Thần.
Ta cam đoan, sẽ bảo trì tiềm lực mức độ lớn nhất của đệ tử ngươi, sẽ không để tư chất của cậu ta bị tàn phế.”
Cung Phất Vũ vẫn cau mày.
“Bất quá, ta cũng biết ngươi lo lắng điều gì.
Cậu ta là Mộc linh căn, thân thể lại suy nhược, truyền linh lực cho dù không thương tổn thiên phú của cậu ta, nhưng cũng khó mà chống lại lôi kiếp.”
“Nhưng ngươi yên tâm đi, không phải vẫn còn Trường Phong ở đây sao? Phương pháp rèn luyện thân thể của Võ viện vẫn luôn ưu việt, hẳn là có thể trợ giúp cậu ta.”
Sau khi Cung Phất Vũ nghe thấy câu này, cuối cùng y cũng ý thức được Thôi Vĩnh Tư đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến đây.
Chuyện này, y có từ chối thì cũng là kết quả đó, y không từ chối thì cũng là kết quả đó.
Cung Phất Vũ không nói nên lời.
Ngược lại là Thôi Vĩnh Tư bất đắc dĩ nhìn Cung Phất Vũ, nói: “Ngươi đâu cần lúc nào cũng tội nghiệp người khác như vậy,