Cung Phất Vũ không biết tâm tư của Thẩm Thanh Đường, nhưng nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, y cũng đoán được một vài suy nghĩ của cậu.
Tuy nhiên, sau khi cân nhắc một lúc lâu, Cung Phất Vũ vẫn đồng ý với yêu cầu của Thẩm Thanh Đường.
Dù sao, y cũng không thể đấu tranh giùm Thẩm Thanh Đường trước mặt Thôi Vĩnh Tư, chút yêu cầu này cũng không đến mức bị từ chối, đúng không?
Khi Thẩm Thanh Đường nghe thấy Cung Phất Vũ đã đồng ý với yêu cầu của mình, cậu lập tức mỉm cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi ít nhiều.
Mặc dù Thẩm Thanh Đường cũng biết việc truyền linh lực này có thể ảnh hưởng đến giới hạn tu luyện cao nhất của cậu, nhưng cậu luôn cảm thấy chỉ cần người còn sống, thì còn hy vọng.
Nếu bây giờ đắc tội với Thôi Vĩnh Tư và những người khác, làm sao hai kẻ Luyện Khí như cậu và Tần Di có thể trốn thoát được?
Tốt hơn hết là nên vui vẻ chấp nhận, tận dụng cơ hội để xin Thôi Vĩnh Tư một số lợi ích để bù đắp cho tổn hại do truyền linh lực gây ra.
Bàn tính như ý của Thẩm Thanh Đường tính rất tốt, nhưng Cung Phất Vũ nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường không khỏi nói: “Cái tên Thôi Vĩnh Tư này rất soi mói, con một vừa hai phải với ông ta thôi.
Ông ta cũng không dễ nói chuyện như sư tôn của con đâu, hiểu không?”
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Sư tôn yên tâm ạ, con có chừng mực.”
· ·
Hôm sau, Tần Di và Lê Trường Phong cùng nhau đến.
Thôi Vĩnh Tư cũng đến, mang theo rất nhiều linh dược và bảo vật, nói rằng chúng là để Thẩm Thanh Đường bồi bổ cơ thể trước khi tiến hành truyền linh lực.
Nhìn thấy Tần Di, Thôi Vĩnh Tư cũng không ngạc nhiên, còn nói với Tần Di: “Lần này đạo lữ của ngươi đã có cống hiến rất lớn cho tông môn, vì vậy ngươi phải đối xử tốt với cậu ấy.”
Khi Tần Di nghe thấy những lời này của Thôi Vĩnh Tư, đôi mắt hắn chợt tối sầm lại, nhưng nghĩ đến những gì Thẩm Thanh Đường đã nói với mình, hắn vẫn cụp mắt xuống, kìm nén cảm xúc của mình và lạnh nhạt đáp lại: “Đệ tử tuân lệnh.”
Thôi Vĩnh Tư khẽ gật đầu, nói với Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong: “Việc truyền linh lực cần phải giữ bí mật, ta còn có một vài điều muốn nói.
Hai người các ngươi đi theo ta, để đôi trẻ ôn chuyện với nhau đi.”
Cung Phất Vũ hơi do dự, Thôi Vĩnh Tư nhìn thấy sự chần chừ của y, thản nhiên nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì đồ đệ ngươi đâu, ta chỉ muốn nói cách thức truyền linh lực với hai người.”
Lúc này Cung Phất Vũ mới miễn cưỡng rời đi cùng Thôi Vĩnh Tư.
Trong lúc nhất thời, khoảng sân lớn chỉ còn lại Tần Di và Thẩm Thanh Đường.
Lúc này Tần Di quay đầu lại, thấy Thẩm Thanh Đường mặc bạch y hoa văn áng mây rộng rãi, chân đi guốc mộc, lặng lẽ đứng trước cửa, cơn gió nhẹ thổi bay vạt áo rộng của em ấy, thướt tha như thần tiên.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Thanh Đường khẽ cười: “Vào trước đi đã.”
Chút lửa giận mà Tần Di vừa tích tụ vừa rồi đã lặng lẽ tan biến trong nụ cười dịu dàng này, ánh mắt hắn khẽ động, im lặng bước lên bậc thềm, đi theo Thẩm Thanh Đường vào phòng trong.
Trong phòng đang đốt hương, mùi thơm nồng nàn, Tần Di ngửi một chút, liền ngửi được mấy loại dược liệu có thể giúp người tu luyện.
Cũng biết hẳn là sự sắp xếp của Thôi Vĩnh Tư.
“Chàng ngồi đi.” Thẩm Thanh Đường cúi đầu rót cho Tần Di một tách trà nóng.
Tần Di ngồi xuống đối diện Thẩm Thanh Đường, đưa tay nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm, sau đó ánh mắt vô thức rơi xuống cổ chân trắng nõn đi guốc của Thẩm Thanh Đường.
Tần Di nhíu mày, không khỏi nói: “Sao em lại không mang tất, cũng không chịu đi giày nữa, đi thứ này làm gì?”
Thẩm Thanh Đường hơi giật mình, cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ cười nói: “Từ nay về sau mỗi ngày em đều phải tắm thuốc, mang mấy thứ kia cũng không tiện.”
Sắc mặt Tần Di khẽ biến, trong lòng dâng lên nỗi bất an khó hiểu.
Thẩm Thanh Đường thấy Tần Di thay đổi cảm xúc, sợ hắn luẩn quẩn trong lòng, bèn duỗi tay ra, ấn nhẹ vào mu bàn tay Tần Di, nói: “Lan Đình uống trà xong thì đi với em, em muốn cho chàng xem một thứ.”
“Thứ gì?”
Thẩm Thanh Đường cười: “Chàng uống trà trước đi, uống xong em sẽ nói cho chàng biết.”
Tần Di trầm mặc một lát, cúi đầu uống cạn chén trà trong tay.
Thẩm Thanh Đường thấy vậy, ý cười trong mắt càng sâu, lúc này mới chậm rãi nắm lấy tay Tần Di, nói: “Đi thôi.”
Tần Di nắm lấy lòng bàn tay mềm mại trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, chậm rãi đi theo Thẩm Thanh Đường vào trong.
Đi qua một hành lang nhỏ, hai người đến phòng của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường đẩy cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại, sau khi hạ xuống mấy lần cấm chế, cậu mới lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy miếng ngọc giản, đưa cho Tần Di.
Tần Di biết mấy thứ này có lẽ là bí tịch, hắn cau mày cảm thấy hơi khó hiểu, cho rằng họ đều là đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông, bất cứ thứ gì Thẩm Thanh Đường có thể mượn thì hắn cũng có thể mượn được, tại sao phải cẩn thận như vậy?
Nhưng nhìn ánh mắt mang theo nụ cười có chút háo hức của Thẩm Thanh Đường, Tần Di cũng không nói gì, chỉ đưa tay nhận lấy.
Sau khi nhận ngọc giản, Tần Di tiện tay lật ra xem.
Đợi đến khi Tần Di nhìn rõ hàng chữ trên ngọc giản, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Tần Di lập tức nhìn quanh bốn phía, xác định đám người Lê Trường Phong còn chưa trở về, liền vội vàng thu hồi ngọc giản, thấp giọng nói: “Em từ đâu có được mấy miếng ngọc giản này?”
Thẩm Thanh Đường cười nhẹ: “Là sư tôn đưa cho em, Lan Đình nhất định phải giữ bí mật.”
Tần Di: …
“《Ngũ Nhạc Đảo Vi Khinh》 chính là bí kíp của hoàng thất.” Vẻ mặt Tần Di cực kỳ quỷ dị.
“Sư tôn của em làm vậy là vì tốt cho em hay là muốn hãm hại em?”
“Đương nhiên là vì tốt cho em rồi.” Thẩm Thanh Đường cười nói: “Kiếm pháp này được chia thành tâm pháp và kiếm chiêu, nếu chỉ học tâm pháp mà không học kiếm chiêu, ngọai trừ đại năng Luyện Hư trở lên thì không có ai nhận ra được.
Lan Đình cứ học đi, không sao đâu.”
“Nhưng…” Tần Di cứ cảm thấy Cung Phất Vũ sẽ không có lòng tốt như vậy.
“Đừng có nhưng nữa.
Chỉ học tâm pháp sẽ không có gì đáng ngại, nếu Lan Đình sợ nó là giả, trước hết có thể không học, đợi Trúc Cơ rồi hãy xem.”
Tần Di trầm mặc chốc lát: “Không phải em bởi vì cái này mới đồng ý với bọn họ đó chứ?”
Thẩm Thanh Đường hơi giật mình, cười tinh ranh nói: “Làm gì có, đương nhiên là vì em đáp ứng một cách sảng khoái, sư tôn thấy em đáng thương lại ngoan ngoãn như vậy, mới cho em đó.”
Tần Di: …
Đáng thương lại ngoan ngoãn…
Sao lại có người có thể dùng mấy từ này để hình dung bản thân mình chứ?
Tần Di có chút bất đắc dĩ.
Nhưng nhìn đến ánh mắt sáng ngời và gương mặt mang theo ý cười của Thẩm Thanh Đường, Tần Di không khỏi cảm thấy—— chuyện này có lẽ thật sự không tệ đến vậy?
Thẩm Thanh Đường nhìn biểu tình có chút thả lỏng của Tần Di, lúc này liền nhân cơ hội từ từ sáp tới, lôi kéo tay Tần Di, từng chút vòng tay lấy ôm eo Tần Di.
Tần Di bị Thẩm Thanh Đường ôm chặt, trong lòng thổn thứ, nhịn không được cũng ôm lấy vòng eo mềm mại ở trong lòng.
Đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường luôn có một mùi hương mát lạnh dịu nhẹ, thoang thoảng tản ra, chỉ cần ngửi thấy tâm tình sẽ bình yên.
Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường, trong lòng vừa an tĩnh vừa phức tạp, lúc này hắn mới nhắm mắt thở dài, nói: “Ta chợt cảm thấy bản thân mình có chút vô dụng.”
Mỗi lần vào thời khắc mấu chốt, hình như hắn chẳng thể giúp được gì, hiện tại còn phải cần Thẩm Thanh Đường hi sinh một