Nghe thấy giọng nói run rẩy hơi khàn khàn, nhưng lại phi thường kiên định của Thẩm Thanh Đường, Diệp Thâm có hơi cảm động, nhưng rất nhanh ông ta lại nhắm mắt, tiếp tục truyền linh lực cho Thẩm Thanh Đường.
Lúc này, vẻ mặt của mấy trưởng lão đang đợi ở bên ngoài có chút kỳ quái.
Thôi Vĩnh Tư lặng lẽ đứng đó, đôi lông mày dài hơi cau lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng.
Còn Cung Phất Vũ lại lo lắng đi tới đi lui trong sân vài lần, đi đến trước cửa nghe ngóng tình hình, cũng không dám đặt tay lên cửa, sợ làm phiền người ở bên trong.
Lê Trường Phong cũng mím môi mỏng thành một đường, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Thời gian lần này rõ ràng là có hơi dài rồi.
Nếu không phải Thẩm Thanh Đường yêu cầu kéo dài thêm thời gian truyền linh lực, thì chính là đã xảy ra rắc rối.
Nhưng lúc này, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không ai dám đi vào.
Đột nhiên, Cung Phất Vũ phát hiện ra điều gì đó, y nhìn xung quanh rồi cau mày nói: “Thằng nhóc Tần Di đâu rồi? Thanh Đường đang phải chịu khổ trong đó, nó không đợi ở đây mà chạy đi đâu rồi?”
Thôi Vĩnh Tư không biết Tần Di đã đi đâu, nhưng ông ta không quan tâm đến điều đó, chỉ nói: “Ngươi bớt lo chuyện người ta đi, chỉ cần coi chừng người ở bên trong là được.
”
Vẻ mặt của Cung Phất Vũ có hơi cáu giận, cảm thấy một lòng si dại của Thẩm Thanh Đường đã trao sai người rồi, thì đối diện chợt truyền đến một tiếng ken két khe khẽ.
Tiếng động nhỏ này vừa phát ra, đám người Cung Phất Vũ đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Diệp Thâm với sắc mặt hơi tái nhợt bước ra, lúc này, ánh chiều tà đỏ rực rơi xuống người Diệp Thâm, khiến bóng người trắng tinh của ông ta cao lớn hơn vài phần.
Cùng lúc đó, ba cặp mắt phía đối diện lập tức tập trung vào Diệp Thâm.
Chẳng qua trong ánh mắt của bọn họ đều ẩn chứa sự lo lắng dò hỏi.
Diệp Thâm tiếp xúc với ánh nắng hơi giật mình một cái, sau đó vươn tay lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, cười nói với ba người họ: “Rất thuận lợi, mới một lần đã Luyện Khí tầng bảy.
”
Những lời này vừa nói ra, đừng nói là Cung Phất Vũ, ngay cả Lê Trường Phong biểu tình vẫn luôn lãnh đạm cũng thả lỏng đi rất nhiều, ánh mắt đều sáng ngời cả lên.
Khi ba người vừa định đi vào nhìn một chút, một bóng người màu đen không biết từ đâu xuất hiện, trên tay cầm một hộp đồ ăn lập tức bước nhanh đi vào.
Chính là Tần Di.
Nhìn thấy Tần Di vào cửa, Cung Phất Vũ có hơi choáng váng, không khỏi lẩm bẩm nói: “Thằng nhóc này hồi nãy đâu có ở đây, tự nhiên ở đâu ra thế này?”
Dứt lời, Cung Phất Vũ cũng nhịn không được muốn bước vào xem tình hình của Thẩm Thanh Đường.
Nhưng Diệp Thâm đã ngăn y lại.
Lúc này, trên khuôn mặt tái nhợt của Diệp Thâm lộ ra một nụ cười thần bí, âm thầm ám chỉ ở bên trong.
Cung Phất Vũ liếc mắt nhìn, thấy Tần Di bưng hộp thức ăn vội vàng chạy về phía bình phong, cẩn thận từng li từng tí cúi đầu ngồi xuống, nhẹ nhàng vươn tay vào trong bức bình phong.
Một lúc sau, một bàn tay trắng như tuyết mềm mại từ trong bức bình phong duỗi ra, chậm rãi đặt lên mu bàn tay của Tần Di.
Như là một sự an ủi không lời.
Sau đó, lần đầu tiên, Cung Phất Vũ nhìn thấy đôi môi mỏng dưới lớp mặt nạ của Tần Di lặng lẽ phác họa một nụ cười mang theo chút đau lòng nhưng lại vô cùng nhẹ nhõm.
Cung Phất Vũ sững sờ một lúc lâu, sau đó lặng lẽ thở dài một tiếng, rút lui ra ngoài.
Đương nhiên, Thôi Vĩnh Tư và Lê Trường Phong cũng nhìn thấy cảnh này, bọn họ cũng đồng loạt rút lui.
Diệp Thâm thuận tay đóng cửa lại.
· ·
Làn khói mỏng manh lượn lờ, hương an thần lan tỏa thoang thoảng trong phòng.
Tần Di ôm thân thể yếu ớt gầy gò nhẹ như làn khói vào trong lòng, cảm thấy vừa khổ sở vừa bất lực, lại bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Hai bên tóc mai của Thẩm Thanh Đường ướt đẫm, khuôn mặt tái nhợt gần như không còn chút huyết sắc nào, đôi môi mỏng mím lại, hàng mi dài lặng lẽ rũ xuống, yếu ớt nép vào lồng ngực Tần Di, từ từ hưởng thụ chút hơi ấm cùng sự bình yên của riêng mình.
Lúc này, Tần Di mới nhẹ nhàng đưa tay vuố/t ve gương mặt ướt đẫm của Thẩm Thanh Đường, không khỏi nhớ tới cảnh tượng vừa rồi xông vào phòng——
Trong phòng không có ánh sáng, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy vô số dây leo màu xanh trải dài khắp phòng, gần như che kín cả bầu trời.
Lúc này Tần Di trong lòng trầm xuống, lập tức xông tới bình phong.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói trầm thấp run rẩy của Thẩm Thanh Đường đột nhiên vang lên rất khẽ.
“Lan Đình… đừng tới đây.
”
Bước chân Tần Di chợt dừng lại, trong lòng không khỏi trùng xuống.
Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy một tiếng cười yếu ớt phát ra từ phía sau bức bình phong, sau đó, Thẩm Thanh Đường cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể nói với hắn: “Hiện tại sắc mặt của em không được tốt… chàng đợi em một lát nhé…”
“Đợi em thu hồi hết dây leo đã nhé, có được không?”
Tần Di nhắm mắt lại, cố nén đau xót trong lòng, thấp giọng đáp: “Được.
”
Dây leo màu xanh lục xào xạc dần dần được thu lại, trong phòng dần sáng lên bởi ánh sáng của dạ minh châu, cả căn phòng được thắp sáng trở lại.
Ánh sáng chiếu vào bức bình phong, tạo thành một cái bóng rõ ràng, Tần Di thoáng nhìn thấy một vật giống như thân cây trong nháy mắt biến thành tay người.
Cánh tay mảnh mai và xinh đẹp thân thuộc của hắn.
Trong phòng cũng dần yên tĩnh trở lại.
Tần Di từ từ lấy lại tinh thần, sau đó hắn không hề tỏ ra kinh ngạc hay chán ghét sợ hãi mà chậm rãi cất bước nhẹ nhàng đi về phía trước.
Đặt hộp thức ăn trong tay xuống, sau đó nhẹ nhàng vươn tay ra sau bức bình phong.
“Em đã sẵn sàng chưa?”
Không lâu sau, một bàn tay trắng nõn mềm mại chậm rãi duỗi ra, đặt lên mu bàn tay của hắn.
Tần Di mím môi, theo bản năng kéo nhẹ một cái.
Sau đó, một đám mây trắng mềm mại mang theo hương thơm cứ vậy mà rơi vào trong lòng hắn.
Tần Di chậm rãi nhắm mắt lại, đưa tay nhẹ nhàng vu/t ve tấm lưng nhỏ gầy qua lớp áo ngoài ướt sũng, thấp giọng nói: “Có ta ở đây rồi, không sợ nữa.
”
Qua rất lâu rất lâu.
“Ừm……”
· ·
Thẩm Thanh Đường ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tần Di hơn một tiếng đồng hồ.
Mà trong một giờ đó, Tần Di vẫn giữ nguyên tư thế này, mặc dù cánh tay của hắn đã tê rần rồi lại mỏi nhừ, rồi lại đau nhức tê rần, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần,