Lê Trường Phong được Cung Phất Vũ đưa vào phòng.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, cấm chế giăng tứ phía, Cung Phất Vũ liền đẩy Lê Trường Phong ngã xuống sàn, nắm lấy cổ áo của Lê Trường Phong và hôn hắn một cách thô bạo.
Lê Trường Phong bất thình lình mở mắt ra, đáy mắt hắn rõ ràng hiện lên một tia cảm xúc rạn nứt.
Cung Phất Vũ vừa mới uống rượu lại còn ăn rất nhiều trái cây có vị ngọt, mùi rượu và vị ngọt của trái cây tràn ngập môi và răng y.
Đôi môi đỏ tươi mềm mại, Lê Trường Phong bị y hôn như vậy có chút choáng váng.
Cho dù tình căn của Lê Trường Phong đã không còn nữa, nhưng khi bị hôn như vậy không có nghĩa là hắn không có chút cảm giác nào.
Hơn nữa người đang hôn hắn là một mỹ nhân xinh đẹp như Cung Phất Vũ ……
Lông mi của Cung Phất Vũ lúc này đang run lên, lớp phấn vàng lấp lánh trên khuôn mặt xinh đẹp như tuyết trắng của y khiến Lê Trường Phong, người đang nhìn ở khoảng cách gần cảm thấy mình như ngừng thở.
Lê Trường Phong run rẩy nắm lấy cổ tay Cung Phất Vũ, muốn đẩy y ra, nhưng cổ tay của Cung Phất Vũ cực kỳ mảnh khảnh, khẽ chạm một cái, bàn tay chai sạn của Lê Trường Phong đã nắm chặt vào lòng bàn tay.
Lê Trường Phong tim đập thình thịch, muốn chạy trốn, lại trốn không được.
Khoảnh khắc tiếp theo, Cung Phất Vũ mạnh mẽ đẩy Lê Trường Phong xuống đất.
Lê Trường Phong thừa dịp muốn chạy trốn, Cung Phất Vũ lại thẳng thừng đè lên hắn, cứ vậy mà cúi xuống, giữa mái tóc đen quăn xõa bung hai bên, y lặng lẽ chống hai cánh tay trắng nõn trên sàn nhà, nhìn chằm chằm vào Lê Trường Phong.
Đường nét gương mặt của Cung Phất Vũ xinh đẹp và ngời sáng, với hàng mi mảnh và dày, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng đỏ mọng, lúc này, trong đôi mắt long lanh ấy có vô số tia sáng lấp lánh tuôn trào trên làn da trắng nõn trong suốt, đẹp đến ngỡ ngàng.
Lúc này, viên ngọc bội màu xanh ngọc bích hình giọt nước trên trán y treo lắc lư trước vầng trán xinh xẻo, đẹp đến mê muội lòng người, thậm chí phấn vàng trên mái tóc dài xoăn tít của y còn rơi xuống người Lê Trường Phong, nhuộm cho bộ quần áo đen nhạt nhẽo của Lê Trường Phong thành màu tươi sáng.
Lê Trường Phong thật sự say rồi…
Mà lúc này nhìn thấy vẻ mặt say mê của Lê Trường Phong, Cung Phất Vũ mím môi cười một cách khó hiểu.
Sau đó y đưa tay chậm rãi vặn chiếc trâm gài tóc sau đầu Lê Trường Phong.
Nhẹ kéo một cái——
Một tiếng leng keng khe khẽ vang lên, chiếc phát quan màu bạc trên đầu Lê Trường Phong lăn xuống, mái tóc đen dài thẳng mượt cũng đổ xuống sàn ở sau lưng.
Không hiểu sao lại khiến một người luôn cấm dục như hắn tăng thêm chút dịu dàng và đa tình.
Cũng không biết vì sao, sau khi bị Cung Phất Vũ tháo xuống trâm gài tóc, khí tràng trên người Lê Trường Phong không hiểu sao cũng giảm xuống, lúc này hắn không khỏi khàn giọng nói: “Phất Vũ, đừng làm bậy……”
“Ta chính là muốn làm bậy đó.
”
Cung Phất Vũ y thật sự vẫn không tin, Lê Trường Phong trước đây rõ ràng thích y như vậy, hiện tại không có tình căn thì thực sự không thể sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt Cung Phất Vũ lóe lên một tia lửa nóng, không để ý đến trong mắt Lê Trường Phong cuối cùng cũng hiện lên vẻ hoảng sợ, y lại nắm lấy cổ áo của Lê Trường Phong, hung hăng hôn hắn…
·
Ngoài phòng
Một người mặc bạch y lẳng lặng đứng trước cửa viện, nhìn cấm chế giăng tứ phía xung quanh, biểu tình trên gương mặt lạnh lùng càng thêm lạnh lẽo.
Người đàn ông mặc đồ trắng này không ai khác chính là Cung Minh Trạch.
Nhưng vào lúc này, ngọc bài truyền tin bên hông anh ta lặng lẽ lóe lên tia sáng.
Nhắm mắt lại, Cung Minh Trạch cầm lấy ngọc bài truyền tin.
Sau khi nhìn lướt qua tin tức bên trong, Cung Minh Trạch trầm mặc một lúc, khẽ thở ra một hơi rồi lạnh lùng bỏ đi.
·
“Quận vương hạ lệnh thuộc hạ điều tra chuyện về Lâm gia, thuộc hạ đã điều tra ra rồi, xác thực có người trong Lâm gia đang lén lút nuôi dưỡng linh thảo kỳ dị, dùng để tăng tu vi.
”
Một tu sĩ mặc áo đen đeo mặt nạ cung kính đứng sau tấm bình phong, nhỏ giọng nói với người áo trắng đang quay lưng về phía mình ở trong phòng.
Lúc này, Cung Minh Trạch mới chậm rãi mở mắt ra, xe chuỗi hạt ngọc trắng trong lòng bàn tay, bình tĩnh nói: “Còn chuyện hãm hại Thẩm gia thì sao?”
Tu sĩ áo đen trầm mặc một lát, nói: “Là sự thật.
”
Ngón tay Cung Minh Trạch dừng trên hạt ngọc trắng một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Vậy thì giết hết đi.
”
Tu sĩ áo đen rùng mình: “Ý của điện hạ là—”
Cung Minh Trạch: “Ngươi đang làm việc cho quận vương, hỏi ta làm gì?”
Tu sĩ áo đen sửng sốt, sau đó thăm dò thấp giọng hỏi: “Vậy sau khi người Thẩm gia được đón đến thành Thanh Ngọc, điện hạ cảm thấy nên xử lý như thế nào?”
Lần này, Cung Minh Trạch trầm mặc hồi lâu, thẳng đến tu sĩ áo đen có chút run rẩy, mới thản nhiên nói: “Hỏi quận vương.
”
Tu sĩ áo đen thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói: “Tuân lệnh.
”
Tu sĩ áo đen rời đi.
Cung Minh Trạch đứng một mình trong phòng, lặng lẽ xe từng hạt ngọc trắng trong lòng bàn tay.
Thật lâu sau, anh ta lại mở mắt ra, thanh âm non nớt của một thiếu niên dần hiện lên trong đầu anh ta.
“Lâm Cẩn Du, em trốn ở đâu rồi? Sao ta lại không thể tìm thấy em!”
Lâm Cẩn Du…
Cũng họ Lâm sao?
Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Một lúc sau, Cung Minh Trạch khẽ cau mày, anh ta thu chuỗi hạt ngọc trắng vào lòng bàn tay.
·
Hôm sau
Thẩm Thanh Đường nhận được lệnh của Cung Phất Vũ, quang minh chính đại đưa Tần Di vào Thủ Dương Tông.
Chỉ là lúc này, trên đường đi cậu vẫn cụp mắt xuống, không để ý tới Tần Di quá nhiều.
Tần Di không vội vã đi theo, trong tay cầm một số đồ dùng và đồ ăn nhẹ, trên môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Một Thẩm Thanh Đường như vậy, hắn lại cảm thấy rất dễ thương.
Trước đây Thẩm Thanh Đường quá dịu dàng ân cần, lại khiến hắn có chút không biết làm sao, cứ hoài nghi bản thân có phải gặp trúng người giả rồi không.
Bây giờ Thẩm Thanh Đường sẽ cáu kỉnh với hắn, sẽ nhỏ nhen với hắn, hắn ngược lại càng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bạn biết đấy, không ai là không có chút tình khí nóng nảy cả.
Có thể nổi nóng với hắn chứng tỏ Thẩm Thanh Đường bây giờ đã toàn tâm toàn ý xem hắn như người một nhà.
Hai người đi tới sân viện nơi Cung Phất Vũ ở, Thẩm Thanh Đường quay đầu lại nhìn Tần Di, sau đó cau mày nói: “Sao chàng còn cầm mấy thứ đó? Mau cất đi đi.
”
Tần Di nghe lời thu hồi đồ đạc, lúc này liếc mắt nhìn cấm chế trước viện, nói: “Hay là chúng ta đi dạo một lát.
”
Thẩm Thanh Đường lúc này cũng nhìn thấy cấm chế trong sân, hơi giật mình, lại liếc nhìn bầu trời,