Lê Trường Phong quá bình tĩnh.
Đến mức ngay khi những lời này vừa thốt ra, những người khác bao gồm cả Cung Phất Vũ, Thẩm Thanh Đường và Tần Di đều nhịn không được lén nhìn hắn một cái.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường là người đứng ra phá vỡ sự im lặng trước, lúc này cậu nhẹ giọng nói: “Sư tôn, con dẫn Lan Đình đi lấy ngọc bài thân phận nhé.
”
Cung Phất Vũ trầm mặc một hồi, sau đó liếc mắt nhìn Lê Trường Phong, cuối cùng lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nói: “Đi đi.
”
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười: “Vâng ạ, tụi con muộn một chút mới trở về, sư tôn không cần lo lắng cho tụi con đâu.
”
Cung Phất Vũ: …
Quả thực hận không thể lườm nguýt Thẩm Thanh Đường một cái.
Có điều Thẩm Thanh Đường không cho Cung Phất Vũ cơ hội này, cậu lặng lẽ nắm lấy tay Tần Di chuồn mất.
Sau khi hai đứa đồ đệ rời đi, sân viện rộng lớn càng thêm yên tĩnh, Cung Phất Vũ đang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lê Trường Phong ở bên cạnh lại lặp lại lời vừa rồi.
“Lại đây, ta lau tóc cho em.
”
Cung Phất Vũ lạnh lùng liếc nhìn Lê Trường Phong, nhưng đúng lúc này, một trận gió ấm từ trong sân thổi vào, ấm áp đến mức khiến trái tim vốn kiên định của y lại rung động nữa rồi.
Hơn nữa, hai đứa đệ tử đều không có ở đây, cuối cùng ma xui quỷ khiến Cung Phất Vũ vẫn ngồi qua đó.
Dưới ánh nắng, một người mặc đồ đen yên lặng ngồi bên cạnh một người mặc đồ trắng, hắn nâng tay lên, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau mái tóc xoăn dài ẩm ướt của y.
Cảnh tượng vô cùng tốt đẹp.
·
Lúc này, không một ai trong số họ biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Khi Tần Di và Thẩm Thanh Đường ra khỏi sân, Thẩm Thanh Đường nắm tay Tần Di, muốn dẫn Tần Di đi tìm Thẩm Thanh Ngạn.
Thẩm Thanh Đường còn đang lo chuyện gia đình, sáng nay cậu đã chủ động truyền tin cho Thẩm gia, nhưng không liên lạc được.
Thẩm Thanh Đường đoán rằng bởi vì mình đã đổi ngọc bài truyền tin nên Thẩm Đình không tin tưởng, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy hơi bất an.
Nhưng Thẩm Thanh Đường không ngờ rằng cậu còn chưa kịp tìm đến Thẩm Thanh Ngạn, cậu đã nhận được một tin tức lớn khác.
Chính là phía bên ban giám khảo báo rằng Cung Minh Trạch không khỏe, phải nghỉ ngơi hai ngày, tất cả các trận đấu sẽ bị hoãn lại.
Nghe tin này, Tần Di không có cảm giác gì, nhưng Thẩm Thanh Đường lại bất giác nhíu mày.
Cung Minh Trạch muốn nghỉ ngơi hai ngày?
Sao lại trùng hợp như vậy?
Cậu vừa mới nói với Cung Phất Vũ chuyện của Thẩm gia, chẳng lẽ Cung Minh Trạch cũng biết chuyện này rồi?
Nghĩ đến đây, lại nhớ đến thiết lập Cung Minh Trạch trong nguyên tác là công chính quy của Lâm Cẩn Du, Thẩm Thanh Đường không khỏi siết chặt tay Tần Di, trầm giọng nói: “Lan Đình, em muốn về nhà thăm cha mẹ.
”
Tần Di có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nghi ngờ cậu, chỉ hỏi: “Sao em lại đột nhiên muốn về nhà vào lúc này?”
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, thấy xung quanh không có ai, liền kéo Tần Di đến một góc vắng vẻ, kể cho Tần Di nghe mọi chuyện về nhà họ Thẩm một cách tường tận.
Sau khi kể xong, Thẩm Thanh Đường nói với Tần Di những gì Thôi Vĩnh Tư đã từng nhắc nhở cậu.
Tần Di nghe xong lời này, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Cuối cùng, Tần Di nhìn vào đôi mắt trong veo đầy lo lắng của Thẩm Thanh Đường, lặng lẽ siết chặt tay Thẩm Thanh Đường nói: “Vậy ta về với em.
”
Trên gương mặt trắng nõn của Thẩm Thanh Đường nở một nụ cười dịu dàng: “Vâng.
”
·
Hai người bàn bạc với nhau một hồi, đến chiều thì thuê một chiếc phi thuyền, lặng lẽ lên đường.
Thẩm Thanh Đường đã lên kế hoạch rất cẩn thận cho chuyện này và không nói với bất kỳ ai, kể cả Thẩm Thanh Ngạn.
Hai ngày nữa Thẩm Thanh Ngạn còn phải thi đấu, ngày thường đều phải huấn luyện, nếu rời đi sẽ rất dễ bị phát hiện.
Về phía Cung Phất Vũ, Thẩm Thanh Đường không truyền tin trước, bởi vì dựa theo thời gian, có lẽ họ sẽ đến thành Lăng Dương vào tối nay.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, vậy thì cứ lặng lẽ đón Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam về đây trước, thần không biết quỷ không hay, cũng sẽ không đánh rắn động cỏ.
Nếu Cung Minh Trạch thực sự đến đó, chạy cũng chạy không thoát, chỉ cần hai người họ trốn thật kỹ, đến lúc đó lại truyền tin cho Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong cũng không muộn.
Bằng không, nếu bây giờ Thẩm Thanh Đường trực tiếp nói với Cung Phất Vũ chuyện này, Cung Phất Vũ có thể sẽ cho rằng cậu đã suy nghĩ nhiều — dẫu sao thì, có vẻ như Cung Phất Vũ cũng không ghét Cung Minh Trạch đến thế, có lẽ cũng sẽ không cảm thấy chuyện Cung Minh Trạch nghỉ ngơi có liên quan gì đến chuyện này, thậm chí có khi còn cho rằng Thẩm Thanh Đường nghĩ quá nhiều.
Bây giờ Thẩm Thanh Đường hy vọng rằng sự việc này thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc tốt hơn hết là Cung Minh Trạch không có bất kỳ suy nghĩ xấu nào đối với Thẩm gia.
·
Tần Di và Thẩm Thanh Đường đang ngồi trên phi thuyền, phi thuyền đang chạy hết tốc lực về phía trước, nhưng tâm trạng của Thẩm Thanh Đường không được bình tĩnh cho lắm.
Làn gió thổi tung mái tóc đen của cậu, tuy rằng trên khuôn mặt tuyết trắng vẫn trầm tĩnh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cậu đang mím môi mỏng, thần sắc có chút khẩn trương.
Cảm nhận được tâm tình của Thẩm Thanh Đường, Tần Di trầm mặc một lúc, sau đó nắm tay Thẩm Thanh Đường nói: “Vị thái tử kia mặc dù không được người ta ưa thích, nhưng chưa hẳn anh ta sẽ ra tay với Thẩm gia, cho nên em cũng đừng quá lo lắng.
”
Trên thực tế, hắn thực sự không cho rằng Cung Minh Trạch sẽ nhắm vào Thẩm gia, nghĩ rằng Thẩm Thanh Đường bởi vì quá quan tâm mà bị loạn.
Nhưng Tần Di đồng ý với việc đón cha mẹ cậu về đây, vì vậy hắn đã đến cùng Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt của Tần Di, liền biết Tần Di đang nghĩ gì, chỉ có thể gượng cười.
Ngay cả Tần Di cũng nghĩ như vậy, huống hồ là những người khác.
Tuy nhiên, Cung Minh Trạch là công chính quy của Lâm Cẩn Du, lần này còn dính líu đến Lâm gia, Thẩm Thanh Đường không dám bất cẩn.
·
Khoảng chạng vạng tối, Tần Di điều khiển phi thuyền lặng lẽ đáp xuống hang động nơi hắn từng sống ở bên ngoài thành Lăng Dương.
Mấy tháng rồi không trở về, mấy mẫu linh điền trong động đã mọc đầy cỏ dại.
Tần Di sau khi dừng phi thuyền lại, cùng Thẩm Thanh Đường ẩn thân đi xuống núi, đi thẳng về hướng thành Lăng Dương.
Chỉ là hai người vừa tới thành Lăng Dương, liền phát hiện bầu không khí ở thành Lăng Dương có gì đó không đúng.
Hai tu sĩ cấp Kim Đan đứng ở cửa thành, kiểm tra từng người vào thành, nhìn trang phục của bọn họ thì có lẽ đều là người của hoàng thất.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thanh Đường vô thức nắm chặt tay Tần Di.
Tần Di nhíu mày, bình tĩnh vươn tay ôm lấy bờ vai gầy của Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: “Bày trận như thế… là muốn làm gì?”
Thẩm Thanh Đường lắc đầu.
Tần Di do dự một chút, nói: “Ta truyền tin hỏi thử một người thợ săn ta quen biết, em đừng sốt ruột.
”
“Vâng.
”
Lúc này, Tần Di truyền đi một tin nhắn.
Nhưng Tần Di còn chưa đợi được hồi đáp, liền nhìn thấy tu sĩ Kim Đan canh giữ trước cửa thành chộp lấy một tu sĩ nói: “Mộc linh căn, ngươi có quan hệ gì với Lâm gia?”
Tu sĩ không hiểu chuyện gì, run rẩy nói: “Ta là bà con xa của nhà họ Lâm, không có liên hệ nhiều với nhà chính—”
Lời còn chưa dứt, tu sĩ Kim Đan đã dán lên ngực tu sĩ kia một tấm bùa cấm chế.
Tu sĩ kia ngã xuống đất ngay lập tức, các lính canh khác bước tới kéo tu sĩ kia dậy và trói anh ta lại bằng xiềng xích.
Khi Thẩm Thanh Đường và Tần Di nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của họ khẽ biến.
Nhưng sau đó Thẩm Thanh Đường mới thở phào nhẹ nhõm: “Chẳng lẽ, đây là người của sư tôn?”
Xem ra là nhằm vào Lâm gia, như vậy có nghĩa là Thẩm gia không sao phải không?
Tần Di suy nghĩ một chút, nói: “Ta không phải người của Thẩm gia, cũng rất ít khi xuất hiện trong thành, e là bọn họ sẽ không nhận ra ta.
Em ở lại đây đi, ta đi xem một chút.
”
Thẩm Thanh Đường do dự một chút, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Di một cái, nói: “Được, vậy chàng cẩn thận một chút.
”
Cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại ấm áp, Tần Di mỉm cười nói: “Ừm.
”
·
Tần Di cứ vậy đi tới.
Hắn thay một chiếc mặt nạ khác và giả vờ vào thành.
Quả nhiên hắn cũng bị hai vị Kim Đan đó chặn lại.
Nhưng khi Tần Di vừa tiết lộ linh căn và thân phận của mình, hai vị Kim Đan liền tỏ thái độ tốt hơn rất nhiều, hỏi: “Ngươi là đệ tử của môn phái nào? Tới đây làm gì?”
Dù sao mọi người đếu biết ở thành Lăng Dương cũng chỉ được mấy vị Trúc Cơ nổi tiếng, hơn nữa họ đều đã lớn tuổi rồi.
Tần Di tuổi còn trẻ như vậy đã Trúc Cơ, còn là