Sở Tùy Chi cũng ngồi uống rượu.Hắn ngồi trên nóc nhà tông môn, nhìn bầu trời trăng rằm đến xuất thần.Từ lúc khi ở khe hở không gian trở lại thế giới của chính mình, hắn nghĩ hết biện pháp cũng trở về không được.Hiện tại tu vi vô pháp chưa thể xé mở khe hở không gian, trừ phi hắn có thể đạt tới Thiên giai mãn cấp.Trong truyền thuyết Thiên giai mãn cấp, trăm ngàn năm mới có một người luyện thành, đây cũng là mục tiêu tới nay của hắn.Hiện giờ nguyên nhân có Lệ Diên, ngày sau hắn chỉ biết càng thêm hăm hở tiến lên.Nhưng mà nếu thật sự đem Lệ Diên trở về, hắn muốn làm cái gì? Lại lấy thân phận gì làm nàng trở về?Nghĩ đến đây, hắn dừng uống rượu.Nói đến hắn cùng Lệ Diên, thế giới này không ai không biết không ai không hiểu.Lệ Diện đã từng lui hôn hắn, phụ thân nàng cũng từng tham gia tàn sát nhà hắn, cuối cùng tất cả đều bị hắn nhất nhất trở về trả thù.Có lẽ trong lòng bọn họ, hắn là thiên chi kiêu tử bị chèn ép đến đáy vực, sau đó lại phấn khởi báo thù trở thành thiên hạ đệ nhất, là người sở hữu tu đạo được người người ngưỡng mộ.Nhưng mà lúc hắn báo thù, trong lòng quả thực vui vẻ sao?Sở Tùy Chi buông hàng mi.Hắn chỉ sợ vĩnh viễn không quên được ngày đồ môn tàn sát khắp viện đều là máu, cùng với thiếu nữ áo đỏ rơi nước mắt tự vẫn ở trước mặt.Hắn nhéo mày lại uống một ngụm rượu, nhưng nhìn rượu trong tay liền lại nghĩ đến nữ nhân kia cũng thích uống rượu, không khỏi ”Ha“ một tiếng, đem vò rượu ném xuống mặt đất, nói:“Quản nó có quan hệ gì, chỉ cần còn chưa chết chính là nữ nhân của ta, chờ ta đem nàng trở về, nhất định phải làm nàng tận mắt nhìn thấy ta cùng nữ nhân khác bên cạnh khanh khanh ta ta.”Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng cười khẽ:“Sở đại ca, buổi tối không nghỉ ngơi nói cái gì khanh khanh ta ta đâu?”Đảo mắt vừa thấy, một nữ tử áo lam lụa mỏng từ sau thân cây đi tới, nhìn hắn cười.Sở Tùy Chi dừng một chút: “Lam Nhu.”Lam Nhu là trong một lần bị thương hắn gặp được nữ tử này, nàng cũng coi hắn như ân nhân cứu mạng, trong mắt người ngoài thì gọi là ”Hồng nhan tri kỷ.”“Không có gì.”Lam Nhu xem hắn cả người toàn mùi rượu, cả người không còn giống như xưa, không khỏi xấu hổ mà rối rắm một chút:“Sắc trời đã tối, ngươi vẫn là không nên uống quá nhiều rượu.”Sở Tùy Chi phun ra một hơi: ”Cảm ơn đã quan tâm.”Cho dù lời nói khách khí nhưng cũng có thể làm Lam Nhu cười.Chỉ là tươi cười mới một lát liền nhìn dấu vết trên tay hắn, sắc mặt biến đổi:“Sở đại ca, ban ngày hôm nay ngươi đột nhiên biến mất, là đi gặp người nào sao?”Nhắc tới ban ngày, Sở Tùy Chi ánh mắt tối sầm lại.Như vậy trừ bỏ hắn thấy khe hở không gian thế nhưng không có bất luận kẻ nào phát hiện, rốt cuộc khe hở không gian hình thành như thế nào? Vì sao chỉ có mình hắn thấy?Về phần đi gặp người nào…Hắn nhớ tới bộ dáng Lệ Diên quan tâm Ninh Trục, trào phúng mà cười.“Nếu như vậy đã coi như là gặp mặt, thì cứ xem như thế đi.”Chỉ là hắn cười nhưng trong mắt Lam Nhu liền có ý tứ khác.“Xem ra ngươi gặp nữ tử kia tính tình không tốt.” Nàng miễn cưỡng cười.“Nàng xác thật …” Sở Tùy Chi ngẩn người: “Ngươi làm sao biết người ta gặp chính là nữ nhân?”Lam Nhu chỉ dấu vết trên tay hắn.
Sở Tùy Chi cúi đầu vừa thấy, nguyên lai trên mu bàn tay có ba vết cào, đỏ tươi thon dài, ở trên da thịt trắng trẻo