“Dương Dương.”
“Ơi ?”
“Chúc mừng !”
Trong nháy mắt Sở Triều Dương liền tươi cười nở rộ, “Cảm ơn, anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở trong xe, cần tôi đưa cô về không ?”
“Hôm nay tôi lái xe rồi.” Thanh âm Sở Triều Dương nghe có vẻ đặc biệt vui vẻ.
“Tôi có nhìn cô biểu diễn, cảm thấy cô hát đặc biệt hay đấy !”
Sở Triều Dương đang ở phòng thay đồ thay quần áo, nghe vậy tươi cười trêи mặt cô càng sâu, thanh âm phát ra lại càng giống như là có ma lực : “Chúng ta đều đặc biệt hay !”
Cổ Duệ Chính đang ngồi trêи ghế lái, hắn an tĩnh mà nhìn gầm gara vắng vẻ, trêи mặt không tiếng động lộ ra một mạt cười, “Đúng.” Hắn nói : “Dương Dương, tôi cũng định phát hành album.”
“Thế thì thật tốt quá !” Sở Triều Dương kinh hỉ mà nói : “Anh… Xuất sắc như vậy, sáng tác nhạc giỏi lại còn hát hay, làm tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, anh vì sao lại không…đấy ?”
Cổ Duệ Chính biết bên kia cô đang không tiện nói chuyện, vì vậy liền nói : “Chờ chúng ta về nhà rồi nói sau.”
“Ừm, anh đi về trước đi, lái xe chú ý an toàn.”
Trong phòng thay đồ cũng không phải chỉ có một mình cô, cô có chú ý, thời điểm cô gọi điện thoại, chung quanh vốn dĩ còn đang ồn ào, ríu ra ríu rít bỗng nhiên an tĩnh lại, tựa hồ như đang muốn nghe xem cô nói gì.
Sở Triều Dương cúp điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo của mình, đem trang phục diễn xuất cởi ra, chuẩn bị mang đi trả.
Lúc cô đi ra, những người khác đều đã đến phòng hóa trang ở hậu trường tổ tiết mục.
Đồng Lâm thanh, Trịnh Phương Phỉ nghe thấy cô nói chuyện với điện thoại rằng ‘chúng ta đều đặc hay’, liền cho rằng Vô Danh đang nói chính là biểu hiện ngày hôm nay của cô ấy và mọi người đều đặc biệt xuất sắc, vì vậy Đồng Lâm Thanh khó có được mà cười gật đầu với Vô Danh, Trịnh Phương Phỉ cũng tươi cười đặc biệt xán lạn, thật ngây ngốc, thật ngượng ngùng.
Mễ Kiều tò mò hỏi : “Vô Danh, là chồng cô à ? Hắn tới đón cô ?”
Sở Triều Dương lắc lắc đầu cười, “Không phải.” Cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Lúc này người chủ trì nổi tiếng nhất tỉnh đài, thanh âm Ngô Ca từ bên ngoài truyền đến, “Vô Danh ! Vô Danh có ở đây không?”
“Có, tôi đây.” Sở Triều Dương vội vàng lên tiếng, đi ra, “Ngô Ca, có chuyện gì không ?”
“Cô ra đây với tôi một chút.” Ngô Ca gật gật đầu với những người khác, sau khi gọi được Sở Triều Dương ra, liền thấp giọng nói : “Có vị tiên sinh muốn gặp cô.”
“Tiên sinh ?” Sở Triều Dương có chút kinh ngạc, “Nếu nói chuyện công tác, có thể tìm người đại diện của tôi, tôi thật sự không am hiểu mấy vấn đề này.”
Cô xác thật không am hiểu xã giao này kia, trừ bỏ lĩnh vực công tác là chuyên môn của cô, thì các lĩnh vực khác cô đều đặc biệt vụng về, chẳng có gì khác so với các vị cô nương bình thường.
Trải qua thời gian tiếp xúc dài như vậy, Ngô Ca cũng biết Vô Danh thật sự chính là một tiểu cô nương được bao bọc kỹ càng, ít trải qua mấy vấn đề xã giao.
“Không phải việc liên quan đến công tác.”
“Lãnh đạo đài truyền hình?” Sở Triều Dương vô tội chớp chớp mắt, nếu là lãnh đạo, trực tiếp tới hậu trường xem các cô là được, không đến mức còn phải sai Ngô Ca đi vào đây gọi cô ra ngoài một mình nha.
Sở Triều Dương phỏng đoán, có thể người sai Ngô Ca vào đây gọi cô, hẳn là một người có quyền lực lớn, nhưng cô thật sự không biết nên làm như thế nào, nếu như cô không đi, người ta lại bảo cô không an phận, còn nếu như cô đi thì lại chưa chắc đã kết giao được với người ta, có khi còn đắc tội thì lại khổ.
Kiếp trước không phải là cô chưa từng trải qua loại chuyện này, khi đó cô mới nổi tiếng không đến hai năm, đúng là thời điểm sự nghiệp đang trong giai đoạn phát triển nhất, lại tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng ông chủ lớn nhà người ta lên tiếng, cô lại không cho người ta mặt mũi nên mới bị phong sát.
Bằng không lúc đấy cô còn đang rất nổi tiếng, nhất định sẽ không hết thời nhanh như vậy, cũng chính bởi vì một thời gian dài cô không nhận được hợp đồng nào mới, không có tỉ lệ lộ diện, vậy nên mới dần trở nên mai danh ẩn tích.
Mãi tới nhiều năm sau, sự nghiệp cô mới dần dần khởi sắc.
Ngô Ca cũng đã lăn lộn trong giới nhiều, hắn lập tức phản ứng lại được, cô đây là không muốn đi.
Hắn đột nhiên nhớ ra, vị tiên sinh kia đã nói qua với hắn, nếu cô không muốn gặp mặt, liền không cần miễn cưỡng.
Nhưng hắn vẫn có ý tốt mà nhắc nhở : “Cô tốt nhất vẫn là nên đi đi.”
Sở Triều Dương nhìn Ngô Ca, khó xử mà nói : “Ngô Ca, tôi thấy, tôi cũng không phải là người giỏi giao tiếp gì, chắc là tôi không đi đâu, sợ đi lại đắc tội người ta.”
Ngô Ca nghĩ đến vị kia tuổi trẻ tuấn mỹ, bề ngoài so với đại minh tinh trong giới giải trí không hề kém một chút nào, hơn nữa lại còn có gia thế khổng lồ như vậy, mà trước mắt Vô Danh đã có con rồi, chắc hẳn sẽ không gọi ra làm vấn đề kia, chẳng qua cô đã nói như vậy, hắn cũng không miễn cưỡng cô nữa, hắn vỗ vỗ vai cô, “Không sao, không muốn đi thì thôi.” Hắn móc di động ra, “Quen biết lâu như vậy, chẳng lẽ đến cả phương thức liên hệ cũng không có à, lưu số điện thoại đi, về sau có cơ hội tới tham gia tiết mục của Ngô Ca.”
Sở Triều Dương cầu mà không được, nhanh chóng trao đổi số điện thoại, sau khi trở lại phòng hóa trang, MC nữ Cổ Khê cũng lại đây trao đổi số điện thoại với cô, lúc sau lại trao đổi số điện thoại với mấy tuyển thủ khác, cả Hùng Viện Viện và Mễ Kiều cũng trao đổi.
Sở Triều Dương không muốn trao đổi số điện thoại với Hùng Viện Viện, nhưng nhiều người như vậy, cũng không thể chỉ cự tuyệt mỗi mình cô ấy được.
Thi đấu xong, không hề có chuyện ai lập tức về nhà nấy ai đi tìm mẹ người ấy, mà là sẽ theo an bài của tổ tiết mục cùng nhau ăn một bữa cơm chia tay, địa điểm được đặt ở một nhà hàng có tính tư mật khá cao, có thể cùng nhau đi xe của tổ tiết mục, cũng có thể tự lái xe của mình đi.
Sở Triều Dương và An Bội Bội đều có xe riêng, nên đều tự mình lái xe, hơn nữa bây giờ còn có mấy vạn fans lưu luyến không đi, ở bên ngoài chờ đợi, giơ thẻ bài tên ‘Vô Danh’, nếu Vô Danh đi theo xe của tổ tiết mục, thì tổ tiết mục kia hôm nay cũng đừng nghĩ có thể đi ăn.
An Bội Bội lại đặc biệt săn sóc mà cầm chìa khóa xe : “Hai ta đổi xe không ?”
Sở Triều Dương cười hì hì tiếp nhận : “Cảm ơn đại mỹ nhân.”
Những người khác đều đi theo người của tổ tiết mục rồi, phòng thay đồ chỉ còn lại mỗi cô và An Bội Bội, An Bội Bội biết cô còn muốn đổi quần áo, vì vậy liền chờ ở bên ngoài phòng thay đồ.
“Hôm nay cơ hội trêи sân khấu tốt như vậy, sao cô không tháo mặt nạ xuống đi ?” Đang nhàn rỗi không có việc gì, An Bội Bội liền nói chuyện phiếm với cô, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Sở Triều Dương trầm mặc một chút, cười cười, “Bởi vì…… Tôi còn chưa đủ cường đại.”
Hiện tại nhân khí của cô